Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Chương 1 : Xuyên Việt Oanh Oanh Liệt liệt
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
Mùa xuân tháng ba, mưa bụi chốn Giang Nam.
Tiếng đàn văng vẳng trên sông Tần Hoài, những gốc hoa đào xanh tươi chớm nở bên bờ, thời tiết vốn rất tốt để ra ngoài đạp thanh, thế nhưng trên giang hồ lại xảy ra chuyện lớn!
Thẩm Thiên Lăng của Nhật Nguyệt sơn trang ngã từ trên cây xuống mất trí nhớ!
Tin này thật giật gân.
Bàn dân thiên hạ đều nói rằng, tuy các môn phái võ lâm hiện nay tựa như quá giang chi tức (cá đổ ra sông – ý nói số lượng rất nhiều ~), nhưng thật sự có năng lực xưng bá, chỉ có Tứ đại môn phái mà thôi. Vô Tuyết môn ở Đông Bắc, Đoạn Tình cốc ở Tây Bắc, Đường Gia bảo ở Tây Nam và Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam.
Mà Thẩm Thiên Lăng xui xẻo này lại là đứa con mà trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang Thẩm Phong yêu thương nhất, là công tử tuấn tú nổi tiếng khắp thiên hạ.
“Lăng nhi số khổ của ta ơi!”. Trong tiểu viện hoa lệ của sơn trang, một mỹ phụ trung niên đang khóc lóc nỉ non, son phấn đầy mặt, cảnh tượng cực kì có lực sát thương.
“Nương”. Một mỹ thiếu niên tiều tuỵ xuất hiện trước cửa sổ. “Sao ngươi còn chưa về?”. Rõ ràng đã từ biệt cách đây một khoảng thời gian đủ uống hết nửa chén trà rồi! Nếu còn bị nàng tiếp tục khóc, chính mình sẽ tự sinh ảo giác rằng “ta thật ra không phải mất trí nhớ mà là đã chết, nếu không tại sao mẫu thân lại khóc thành như vậy”.
“Nương không nỡ rời đi ngươi”. Mỹ phụ trung niên dùng khăn lau nước mắt. “Đều tại lão cha chết tiệt của ngươi, không chịu cho mẹ con chúng ta ở chung quá hai canh giờ, đúng là lòng dạ sắt đá!”
Đây mới là cha ruột được không! Thẩm Thiên Lăng trong lòng không ngừng bùi ngùi, nếu nghe nàng khóc lóc kể lể lặp đi lặp lại suốt một canh giờ nhất định mình sẽ hạ đường huyết, không chừng còn hộc máu hôn mê lần nữa.
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Thật vất vả tiễn bước nàng, Thẩm Thiên Lăng ngồi trở lại trên giường, tiện tay bốc một miếng bánh ăn, tiếp tục nghe tiểu tư (người hầu đọc sách ~) kể lại những chuyện đã qua, tâm trạng quả thật đau khổ không chịu nổi.
Bởi vì ba ngày trước, hắn còn là tân Ảnh đế trong lễ trao giải, đang cầm cúp nước mắt lưng tròng, ai ngờ chưa kịp phát biểu câu cảm nghĩ nào thì đã bị một mảnh trần nhà rớt xuống đập trúng đầu, sau khi tỉnh lại thì ngoại hình không đổi, họ tên không đổi mà thân phận lại trở thành tiểu thiếu gia Nhật Nguyệt sơn trang.
Tiểu – Thiếu – Gia! Lúc vừa nghe được ba chữ này, trong nháy mắt Thẩm Thiên Lăng liền hoá đá! Hắn quả thật có mục tiêu dắt một bầy chó đi diễu võ dương oai, nhưng đây chỉ là mục tiêu mà thôi, sao có thể nói thực hiện là thực hiện được! Hơn nữa vừa mới đoạt giải Ảnh đế mà đã bị đập đầu chết, còn có thể đáng thương hơn nữa không!
“Lăng nhi yên tâm, cho dù đào ba thước đất, cha cũng sẽ tìm ra người hại ngươi!”. Lúc Thẩm Thiên Lăng vừa tỉnh dậy, lão trang chủ đã tràn đầy khí phách cầm tay hắn, thổi ria mép trừng mắt nói. “Đến lúc đó tuỳ ngươi lột da rút gân kho tàu hay đem chiên!”
Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt lạnh sống lưng, lột… lột… lột da rút gân?
“Đáng ghét, dám hãm hại Lăng nhi, thù này không báo, ta còn mặt mũi nào làm nhị ca của hắn nữa!”. Thanh niên áo tím bên cạnh cũng tức giận không kiềm chế được, thậm chí còn rút ra bảo kiếm chém gãy chiếc bàn gỗ lim, cực kì hung ác!
Khi tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn vang lên, Thẩm Thiên Lăng lập tức đong đầy nước mắt! Người nhà này vừa nhìn đã biết là phần tử bạo lực, ngộ nhỡ bọn họ biết kẻ trước mặt đã là thâu lương hoán trụ (thay xà đổi cột – ý nói đã đổi thành người khác ~), không chừng sẽ bị xem như yêu tinh mà treo lên giàn củi thiêu sống! Thiêu sống rất đáng thương biết không! Dù thế nào thì trước mắt giữ mạng quan trọng hơn, cho dù mất hết tự tôn cũng tốt hơn bị thiêu thành vịt nướng!
Vậy nên Thẩm Thiên Lăng quyết đoán nắm tay trang chủ, vô cùng nghẹn ngào nói. “Cha à, hình như ta mất trí nhớ”. Cực kì có tư chất của một diễn viên chuyên nghiệp!
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt cả thế gian đều an tĩnh.
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô tội nhìn mọi người, trong lòng thấp thỏm bất an, chẳng lẽ không tin sao? Ngộ nhỡ bị vạch trần thì nhất định phải chết, thời điểm này cần phải bình tĩnh!
“Mất trí nhớ?”. Lão trang chủ kinh ngạc lặp lại một lần.
Thẩm Thiên Lăng phát huy đầy đủ tố chất của một Ảnh đế, trong nháy mắt tràn ngập nước mắt tủi thân, vẻ mặt mờ mịt luống cuống. “Vâng, không nhớ ra chuyện lúc trước”
“Ôi cái số của ta….”. Trang chủ phu nhân nghe vậy, lập tức khóc long trời lở đất rồi hôn mê bất tỉnh, tốc độ cực kì nhanh!
Thẩm Thiên Lăng: ….
“Không nhớ được tất cả mọi chuyện?”. Trong mắt lão trang chủ khó nén được lo lắng.
Khiến một ông lão vì mình mà lo lắng, Thẩm Thiên Lăng hơi áy náy. Nhưng áy náy thì áy náy, hắn cũng không ngốc đến mức nói thật tất cả. Huống hồ dù sao cũng tốt hơn trực tiếp nói cho hắn biết “con trai ngươi đã chết rồi”. Vậy nên Thẩm Thiên Lăng kiên định gật đầu!
Lão trang chủ thở dài. “Chắc là té xuống cây bị đập đầu”
Công chúa ở đâu?
“Ngồi đi”. Thẩm Thiên Phong kéo ghế cho hắn. “Còn chóng mặt không?”
“Cảm ơn đại ca, đã không sao rồi”. Thẩm Thiên Lăng vừa trả lời qua loa vừa tiếp tục tìm công chúa, cực kì chuyên nghiệp!
“Lăng nhi đang tìm ai?”. Nam tử áo đỏ cười hỏi.
“Ngươi là…”. Thẩm Thiên Lăng ngập ngừng.
“Tần Thiếu Vũ”. Nam tử áo đỏ nhếch môi.
Tất cả mọi người trên bàn khẩn trương nhìn Thẩm Thiên Lăng.
…
Đây là tình huống gì? Thẩm Thiên Lăng rất khẩn trương, chẳng lẽ trước kia quan hệ của mình và hắn rất tốt, cho nên phải rơi lệ đầy mặt, mừng rỡ như điên?
“Tần cung chủ đừng trách, mấy ngày trước Lăng nhi té bị thương đầu”. Lão trang chủ thở dài.
“Trang chủ đừng lo”. Mắt Tần Thiếu Vũ một giây cũng không rời khỏi Thẩm Thiên Lăng. “Yêu còn không kịp, sao ta nỡ lòng nào trách hắn?”
Giọng điệu dịu dàng cưng chiều, hầu như mọi người trên bàn đều bị cảm động!
Ngoại trừ Thẩm Thiên Lăng!
Hắn chấn động nhìn nam tử áo đỏ!
Một câu cũng không nói được!
Loại đối thoại này dường như có điểm nào không đúng?
“Lăng nhi có nhớ ra ta không?”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ nóng bỏng.
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục trợn mắt há mồm!
Mà Tần Thiếu Vũ vẫn tiếp tục quăng bom! Hắn chân thành nói. “Nếu Lăng nhi bằng lòng, Truy Ảnh cung của ta bất cứ lúc nào cũng có thể lo việc đám cưới”
…
FUCK!
Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt nắm lấy tay đại ca.
Rất cần được yên tĩnh một chút!
“Đừng sợ”. Thẩm Thiên Phong vội an ủi. “Nếu ngươi còn chưa chuẩn bị tốt, việc hôn nhân chậm một chút cũng không sao, Thiếu Vũ sẽ không ép ngươi gả cho hắn”
Má ơi, quả nhiên là vậy!
Thẩm Thiên Lăng trước mắt tối sầm, oanh liệt ngất đi!
Trời xanh hiểu cho, lần này hắn thật sự bị hù doạ mà hôn mê!