Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 12 : Lưu manh!

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


“Ta không đi!”. Thẩm Thiên Lăng một tiếng cự tuyệt, đồng thời dùng ánh mắt uất ức nhìn nương hắn!



“Đừng tuỳ hứng”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. “Việc này ta và cha ngươi sẽ bàn bạc thật kỹ”



“Tuy đường xá xóc nảy nhưng Tần mỗ nhất định chăm sóc tốt cho Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ còn đang thề thốt.



Chăm sóc em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong lòng gào thét, ta có đáp ứng đi theo ngươi sao! Trên đời có nhiều cô nương e thẹn nũng nịu như vậy, loại nam nhân ngực phẳng như ngươi cơ bản không có sức cạnh tranh!



“Trước hết đừng nghĩ nhiều”. Thẩm phu nhân giúp hắn lấy tấm đệm tựa lưng. “Ta đã dặn phòng bếp nấu canh thịt băm ngươi thích nhất, ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt”



“Nghỉ ở đây ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. Đây là lầu xanh, là lầu xanh nha!



“Không sao, ở đây cũng yên tĩnh, phía trước mới là Câu Lan viện”. Thẩm phu nhân nói. “Lần này dù sao cũng bị thương nhẹ, tốt nhất nên nằm yên một chỗ”



“Chúng ta mau về sơn trang thôi!”. Nghĩ tới việc ở một đêm cùng Tần Thiếu Vũ, Thẩm Thiên Lăng đã thấy tóc gáy toàn thân dựng lên! Sức chiến đấu căn bản không cùng cấp bậc thì làm sao mà ngủ, lỡ nửa đêm hắn động dục làm chuyện cầm thú, ta sẽ không có sức chống cự! Hắn búng ngón tay là có thể đục một lỗ trên bàn ngọc, cái này đã thoát khỏi phạm trù nhân loại biết không! Rõ ràng chính là Siêu nhân điện quang!



“Sợ ở đây ư?”. Trong mắt Tần Thiếu Vũ có chút ý cười.



Đừng tưởng ngươi dùng phép khích tướng thì lão tử không phát hiện! Thẩm Thiên Lăng trong lòng khinh bỉ, sao đó luống cuống kéo tay mẫu thân, giống như một tiểu động vật bị hoảng sợ!



Giỡn sao, giải thưởng Ảnh đế cũng có thể tuỳ tiện giành được sao! Cái này kêu là lấy tĩnh thắng động!



“Thiếu vũ có gì đâu mà sợ”. Thẩm phu nhân thở dài. “Lúc trước chưa mất trí nhớ, hai người các ngươi ân ái biết bao nhiêu”



Nội tâm Thẩm Thiên Lăng bị tra tấn, kẻ hắn ân ái cũng không phải ta!



“Thôi đi, muốn về thì về”. Thẩm phu nhân áy náy nhìn Tần Thiếu Vũ. “Lăng nhi…”



“Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang nàng, vô cùng chân thành nói. “Đừng nói là hiện tại hắn sợ ta, cho dù đánh ta mắng ta, Tần mỗ cũng kiên quyết không có một câu oán hận!”



Thẩm phu nhân quả nhiên nước mắt lưng tròng, nhìn như hận không thể đem đứa con thắt nơ con bướm hai tay dâng lên. Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác ngoài việc dựng ngón giữa ở trong chăn khinh bỉ hắn. Lúc trước cái tên Thẩm Thiên Lăng kia não bị nước vào hay sao mà thích một nam nhân giỏi đóng kịch như thế!



Thật sự không có mắt mà!



Bên trong Phù Dung uyển có sẵn xe ngựa, sau khi Bảo Đậu đi xem một vòng thì đau khổ trở về. “Bên ngoài bu đầy người, nói là muốn chờ xem công tử, cửa sau cũng vậy”



Thẩm Thiên Lăng: …



Xuyên không về cổ đại còn có nhiều fan như vậy, tâm trạng này đúng là khó có thể nói nên lời.


“Công tử, chân ngươi bị thương, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn”. Bảo Đậu thấy vậy lo lắng.



“Ngươi nói cha có khả năng làm thịt hắn hay không?”. Thẩm Thiên Lăng trong mắt tràn ngập chờ mong.



“…”. Bảo Đậu thành thật lắc đầu.



“Hắn hôn ta trước mặt nhiều người như vậy mà!”. Thẩm Thiên Lăng chỉ vào môi mình, chẳng lẽ không tính là làm nhục gia phong?



Vẻ mặt Bảo Đậu cứng ngắc.



“Ngươi dám cười ta!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ.



“Đương nhiên không dám”. Bảo Đậu cấp tốc khôi phục trạng thái nghiêm túc. “Nhưng cung chủ cũng không làm gì quá trớn, hơn nữa công tử sớm cùng hắn có hôn ước, hôn một cái cũng không phải chuyện lớn”



Hôn môi trước mặt mọi người còn không phải chuyện lớn ư? Rốt cuộc có tự giác của người cổ đại không! Thẩm Thiên Lăng rất muốn nắm cổ áo hắn gào thét!



“Hai năm trước hạn hán lớn, dân chúng cuộc sống bấp bênh, cho tới khi công tử và Tần cung chủ đính hôn mới mưa trận đầu tiên”. Bảo Đậu nghiêm túc nói. “Người dân đều rất vui, nói công tử và Tần cung chủ là trời sinh một đôi, thậm chí còn thay phiên mời gánh hát về hát chúc mừng!”



FUCK!



Thẩm Thiên Lăng lần thứ hai đau khổ muốn khóc!



Lại còn là couple quốc dân!



“Cho nên đối với chuyện hôm nay, công tử không cần để ý”. Bảo Đậu đỡ hắn vào trong. “Nên nghỉ ngơi sớm chút đi”



“Ta có thể uống chút rượu không?”. Thẩm Thiên Lăng đầu kêu ong ong, muốn uống một chén cho tỉnh táo lại.



“Vâng, ta đi lấy cho công tử!”. Bảo Đậu lạch bạch chạy ra cửa, Thẩm Thiên Lăng duỗi người trên giường, nâng cằm thở dài.



Phía sau đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn thì thấy trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã có một gã vạm vỡ đầu trọc!



Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt hít một hơi khí lạnh, còn chưa kịp kêu người cứu mạng thì ca ca đầu trọc đã nhào tới bên giường bịt miệng hắn. “Ta mang ngươi đi!”



FUCK! Lão tử sao lại muốn theo kẻ vừa nhìn là biết không phải người tốt như ngươi! Thẩm Thiên Lăng sốt ruột giãy dụa, ca ca đầu trọc đơn giản ôm cả người hắn vào lòng, trầm giọng nói. “Ta đã tới chậm!”



Chậm em gái ngươi! Ngươi cơ bản không cần phải đến! Thẩm Ảnh đế gần như muốn hộc máu, loại lời kịch Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài này là sao đây, đừng nói vị này là tình nhân của Thẩm Thiên Lăng trước kia, muốn dẫn hắn bỏ trốn nha! Má ơi, đầu trọc thì thôi, còn mang bông tai vàng, khẩu vị không thể nặng như vậy chứ!



Cứu mạng!!!