Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 3 : Trong thiên viện có người muốn thắt cổ!

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


“Không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?”. Thẩm Thiên Phong cười bước tới, vươn tay giúp hắn kéo lại áo.



“Ngủ không được”. Thẩm Thiên Lăng phát huy trọn vẹn kỹ xão biểu diễn của một Ảnh đế, chân mày nhăn lại, đáy mắt đượm sầu, thành công dựng nên hình ảnh tiểu mỹ nhân khiến người yêu mến!



“Ở trong phòng bức bối ư?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.



“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng thở dài, trầm mặc không nói gì bước đến lương đình (đình tránh nắng ~) bên cạnh. Vốn mọi chuyện rất hoàn mỹ, nhưng vì hắn quá mức chuyên tâm diễn kịch mà không chú ý trên mặt đất có hòn đá nhô ra.



Lúc này sẽ phải ngã sấp xuống!



“A!!!”. Đừng có mà mới vừa xuyên không thì đã dập mặt xuống đất chứ, rất bi kịch biết không!



“Phu nhân cẩn thận!”. Trong thời khắc mấu chốt, một bóng dáng màu đỏ nhanh chóng bay từ trên cây xuống, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng.



Loại tình huống cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân này… Thẩm Thiên Lăng mặt xám như tro từ từ nhắm hai mắt. Sớm biết như vậy còn không bằng té đập đầu một cái chết sạch!



“Ngươi gọi hắn là gì?”. Thẩm Thiên Phong rõ ràng bị xưng hô này chấn động.



“Trước sau gì cũng gả cho ta, gọi trước cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đứng dậy. “Ta mang hắn về phòng”



“Sao té một cái cũng bị doạ ngất đi vậy?”. Thẩm Thiên Phong bắt mạch cho Thẩm Thiên Lăng. “Hình như khí tức cũng hơi loạn”



Thẩm Thiên Lăng vẫn nhắm chặt hai mắt, sau đó thầm gào thét. Ngươi bị một “công chúa” ôm thử xem, khí tức hỗn loạn cũng bình thường thôi biết không!



Huống hồ trong bụng lão tử còn có… của hắn.



A A A!



Vẫn chết đi thì hơn!



Sau khi ôm Thẩm Thiên Lăng về phòng, Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường, kêu Bào Đậu pha trà.



Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giả chết.



“Dù sao cũng hôn mê bất tỉnh, không bằng nhân cơ hội chiếm tiện nghi một chút?”. Tần Thiếu Vũ lẩm bẩm.



“Đừng hèn hạ như vậy chứ!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận mở mắt ra.



Chỉ biết không gạt được hồ ly tinh này!



Tần Thiếu Vũ cười đến mức cực kì thiếu ăn đòn.



Thẩm Thiên Lăng kéo chăn trùm đầu.
“Vâng”. Nam tử áo đen gật đầu, do dự hỏi. “Không biết chừng nào cung chủ xuôi nam?”



“Ta sẽ cố gắng hết sức”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thẩm Thiên Lăng đột nhiên mất trí nhớ, kế hoạch có thể sẽ biến hoá”



“Mất trí nhớ?”. Nam tử áo đen nhíu mày. “Có phải vì… nên cố ý giả bộ không?”



“Không giống”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Hắn hiện tại so với trước kia như đổi thành một người khác hẳn”



“Vậy Cung chủ có tính toán gì không?”. Nam tử áo đen hỏi.



Tần Thiếu Vũ không trả lời, tươi cười có chút sâu xa.



Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng bị âm thanh huyên náo ngoài cửa sổ làm giật mình tỉnh giấc, vậy nên bối rối xuống giường xem thế nào.



“Công tử tỉnh rồi”. Bảo Đậu nghe được động tĩnh, bưng nước nóng tới.



“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.



“Quá khủng khiếp”. Bảo Đậu giúp hắn vắt khăn. “Hôm qua Nhị thiếu gia chuộc một cô nương từ Phù Dung Uyển về, hiện tại Di nãi nãi (vợ lẽ của lão gia ~) đã kêu khóc nửa canh giờ muốn treo cổ, nói là không biết dạy con, không còn mặt mũi gặp lão trang chủ!”



“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng trực tiếp nuốt xuống nước muối súc miệng, Nhị ca có ham mê này? Sáng sớm mà cẩu huyết như vậy thật chịu không nổi.



“Công tử muốn đi xem không?”. Bảo Đậu giúp hắn vỗ vỗ lưng.



Ảnh đế nhiều chuyện Thẩm Thiên Lăng quyết đoán gật đầu!



“Có điều nhắc tới cũng lạ”. Bảo Đậu vừa thay quần áo cho hắn vừa nói. “Nhị thiếu gia trước giờ không có hứng thú với thanh lâu, không biết lần này trúng tà gì”. Chuộc còn chưa tính, lại còn công khai mang về nhà, khó trách mẫu thân hắn muốn treo cổ!



“Ta không sống nổi nữa!”. Trong đình viện bên cạnh nhà chính, một vị phụ nhân đầu cài đầy trâm ngọc đang đứng trên ghế, cầm dải lụa trắng trong tay quăng lên cây. “Sinh ra đứa con bất hiếu như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp lão gia!”



“Di nãi nãi ngươi nghĩ cho kĩ, đừng làm chuyện điên rồ nha!”. Xung quanh một đám nha hoàn cũng khóc hu hu, cảnh tượng đặc biệt cảm động!



Thẩm Thiên Lăng được Bảo Đậu đỡ tới hóng chuyện, còn chưa vào sân đã nghe có người gọi. “Lăng nhi!”. Giọng điệu tràn đầy vui mừng!



FUCK! Thẩm Thiên Lăng nghe vậy ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên lầu ba, mẫu thân cũng chính là vợ cả của lão trang chủ đang tựa vào lan can vừa hóng chuyện vừa cắn hạt dưa.



“Lên đây”. Thẩm phu nhân vui vẻ ngoắc hắn. “Trên này nhìn rõ hơn, cẩn thận coi chừng té”



Thẩm Thiên Lăng: …



Ai tới nói cho hắn biết, trong nhà này rốt cuộc là cái dạng người gì thế?