Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Chương 7 : Thần thú!
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
Tuy trong lòng bối rối, Thẩm Thiên Lăng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn tựa ở đầu giường chờ canh gà, trên đầu còn đắp khăn ướt màu đỏ.
“Nương”. Những người còn lại trong phòng đã tản đi, Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt rất khổ sở. “Ta thật sự không thể lấy nó xuống sao?”
“Không thể”. Thẩm phu nhân bóp mặt hắn một cái. “Cái này có thể trừ tà”
Thẩm Thiên Lăng đẫm nước mắt, mê tín thời phong kiến đúng là hại chết người, bộ dạng này rất ngu biết không!
“Không biết thương thế của ngươi chừng nào mới khỏi”. Thẩm phu nhân thở dài, ngẫm nghĩ một chút lại cắn răng, hung hăng dùng ngón tay xỉa đầu hắn. “Ngươi xem ngươi nè, đang êm đẹp tự nhiên đi leo cây, hồi nhỏ mẫu thân dạy ngươi thế nào?”
Làm sao ta biết, người hồi nhỏ ngươi dạy cũng không phải ta! Thẩm Thiên Lăng cảm giác trán mình bị chọc thủng, nương luyện qua Kim cương chỉ sao!
“Phu nhân”. Tần Thiếu Vũ bưng canh tới, sau đó bị tạo hình của Thẩm Thiên Lăng làm cho giật mình một chút. “Phốc”
“Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ lấy khăn xuống, định vo thành một cục vứt lên mặt hắn!
“Lăng nhi!”. Thẩm phu nhân hoảng hối. “Đây là thánh vật thường ngày lau cho Bồ Tát, không được ném bừa!”
FUCK! Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, giẻ lau?
Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ cứng ngắc.
“Mắc cười lắm sao!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
“Không mắc cười sao vai ngươi run thế kia!”. Thẩm Thiên Lăng càng thêm nổi giận đùng đùng.
“Cái này là yêu thương”. Tần Thiếu Vũ đặt chén canh lên bàn, lưu loát nói. “Thấy phu nhân suy yếu như vậy, từng giây từng phút tim ta như bị đao cắt”
Tình thánh là đây! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, vừa chuẩn bị phỉ nhổ một chút thì Thẩm phu nhân đã vui mừng rơi lệ nói. “Thấy các ngươi ân ái như vậy, vi nương cũng yên tâm”
Yên tâm cái gì, không thể yên tâm! Nếu ngươi yên tâm thì ta phải kết hôn biết không! Thẩm Thiên Lăng trong lòng căng thẳng, phút chốc nước mắt liền rơi xuống! Quả thật chính là lệ rơi đầy mặt! Cái này kêu là kỹ xảo biểu diễn của Ảnh đế!
“Ôi chao, đang êm đẹp sao nói khóc liền khóc?”. Thẩm phu nhân quả nhiên yêu thương hắn vô cùng, nhìn tư thế giống như hận không thể ôm vào lòng dỗ dành.
“Ta không nỡ xa nương”. Giọng Thẩm Thiên Lăng giọng khàn khàn, cố hết sức xem mình như công chúa sắp hoà thân trong TV, bởi vì tương đối có cảm xúc. Hơn nữa trong phim truyền hình, vua chốn biên cương là một đại thúc mặt đầy ria mép tục tằng, mang bông tai bằng vàng thật lớn, lông chân cực kì gây chấn động, quả thật giống hệt cái quần lông! Lúc đó Thẩm Thiên Lăng mặc dù diễn vai Thái tử nhưng cũng âm thầm đồng cảm với tỷ tỷ trong phim thật lâu, sau khi diễn cảnh hôn lưỡi và lên giường xong nhất định sẽ bị ám ảnh tâm lý!
“Nương cũng không nỡ xa Lăng nhi”. Thẩm phu nhân quả nhiên bị chọt trúng chỗ mềm mại trong nội tâm.
“Ta muốn ở bên nương”. Thẩm Thiên Lăng khóc đến ho khan, nếu bị Thẩm Thiên Khiêm thấy, đại khái sẽ cảm thán rằng “Hay cho một tiểu mỹ nhân nhu nhược”!
“Dù sao cũng phải thành thân, đâu thể ở bên nương mãi được”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ lưng hắn.
“Vậy thành thân muộn một chút”. Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt nhìn nàng.
“Thôi được rồi, nếu ngươi thật sự không muốn, ta sẽ nói với cha ngươi”. Thẩm phu nhân buông lời. “Hiện tại quan trọng nhất chính là điều dưỡng thân thể cho tốt”
Thẩm Thiên Lăng trong lòng vui sướng, sau đó dùng vẻ mặt tám phần khổ sở hai phần khoe khoang nhìn Tần Thiếu Vũ – vị thiếu hiệp kia ngươi hãy đi cưới người khác đi!
“Thiếu Vũ cũng không nỡ làm khó Lăng nhi đúng không?”. Thẩm phu nhân hỏi.
Tuy nói vạn vật đều có linh hồn nhưng… Hơn nữa ta cũng không phải rất muốn ăn, không nên dùng ánh mắt “rõ ràng chiếm tiện nghi” này nhìn ta!
“Công tử muốn đi chung không?”. Bảo Đậu mời. “Hôm nay đẹp trời, còn có thể phơi nắng”
Cho gà ăn? Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Được rồi”. Dẫu sao cũng tốt hơn ở trong phòng bức bối.
“Chờ gặp được thần thú, công tử đừng lao tới chỗ nó”. Lúc đến hậu viện, Bảo Đậu đột nhiên nói.
“Thần thú?”. Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc, lẽ nào ở đây cũng có con Grass Mud Horse? (một loài động vật quý hiếm họ ngựa ~)
“Vâng”. Bảo Đậu nói. “Gà đen trăm năm khó thấy, đương nhiên là thần thú”
…
Chờ chút!
Hình như có chỗ nào không đúng!
Thẩm Thiên Lăng loạn óc một hồi, sau đó liền… HA HA HA HA HA!
Bảo Đậu giật mình. “Công tử cười cái gì vậy?”
Thẩm Thiên Lăng cười đến đau cả bụng, gà đen mà thôi, thần thú gì chứ HA HA HA HA! Lúc trước gọi thánh điểu đã quá khôi hài rồi biết không! Một con gà đen mà có biệt hiệu lạ như vậy liệu có ổn không?
Một tiếng hí vang khắp trời, Thẩm Thiên Lăng đỡ thắt lưng chậm rãi đứng thẳng, trong mắt còn có nước mắt do cười mà chảy ra. “Tiếng gì vậy?”
“Gà đen”. Thầy giáo Bảo Đậu trả lời.
“Đừng gạt người nữa, gà đen rõ ràng kêu cục cục tác… A!!!”. Thẩm Thiên Lăng nói được phân nửa thì đột nhiên há miệng, hoá đá.
Bởi vì trong tường cao, một con chim lớn đột nhiên bay lên trời, quanh thân chiếu ra ánh sáng chói lọi, cánh lớn đến mức hầu như che khuất ánh mặt trời.
“Công tử đừng sợ”. Bảo Đậu vội đỡ hắn. “Thần thú bị khoá lại rồi”
…
Răng hàm Thẩm Thiên Lăng run lên. “Ngươi ngươi ngươi nói gà gà gà…”
“Gà đen, chính là nó”. Bảo Đậu nghe đến sốt ruột, chủ động thêm vào nửa câu còn lại.
Thẩm Thiên Lăng thoáng chốc lệ rơi đầy mặt!
Rõ ràng là phượng hoàng sao lại kêu gà đen! Nói vậy những người chưa biết rất dễ hiểu lầm biết không!
Hơn nữa lão tử rốt cuộc xuyên tới một thế giới kì quái đến mức nào vậy? Lại còn có phượng hoàng!
Phượng hoàng có thể tuỳ tiện xuất hiện sao? Rất huyền huyễn biết không!
Nghĩ tới chuyện mình vừa mới ăn một con phượng hoàng con, trước mắt Thẩm Thiên Lăng tối sầm, một lần nữa xỉu vì thức ăn!