Giang Sơn Bất Hối

Chương 1 :

Ngày đăng: 05:44 22/04/20


Tháng Ba, vạn vật trong sơn cốc được phủ một màu xanh mơn mởn, ý xuân đã nồng.



Sáng sớm hôm nay, Nhan Phá Nguyệt vừa đi tới đại sảnh đã thấy quản gia khom lưng cúi mình, đứng trên cầu thang treo đèn lồng đỏ rực. Nhan Phá Nguyệt ngạc nhiên:



– Lão Quản, hôm nay có chuyện vui gì sao?



Quản gia chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ, cũng không nói tên của mình. Thế nên Nhan Phá Nguyệt gọi ông là lão Quản. Hay ví dụ như bà bà phục vụ nàng thích mặc y phục màu tím nên Nhan Phá Nguyệt gọi bà là A Tử.





Lão Quản tính tình trầm mặc, ít nói, lúc này đột nhiên nở một nụ cười hiếm có:



– Tiểu thư, đại nhân sắp về tới biệt viện.



Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ: Cuối cùng cũng gặp được người cha trong lời đồn rồi ư?



Nàng luôn sống trong biệt viện này. Ngoài lão Quản thì chỉ có mấy lão bộc vừa câm vừa điếc bầu bạn.



Nghe nói phụ thân nàng – Nhan Phác Tông, Trấn quốc đại tướng quân bận chinh đông phạt tây, tận trung vì quốc gia.



Còn về việc vì sao ông lại ném đứa con gái độc nhất của mình ở một nơi cách xa với thế giới bên ngoài, thì đó chính là việc khiến Nhan Phá Nguyệt đau đầu nhất – thân thể này của nàng mắc một căn bệnh quái dị, thế nên ngày nào cũng phải ngâm người trong đầm nước lạnh như băng đá suốt bốn canh giờ, rồi lại phải ngủ trên chiếc giường hàn ngọc vạn năm bốn canh giờ. Đã thế nàng còn không được ăn thịt, chỉ ăn những thứ cổ quái, hiếm có như huyết thú, đông trùng hạ thảo.



Cũng may lão Quản từng nói, khi nào nàng tròn mười sáu tuổi thì có thể sống như người bình thường.



Còn chưa đầy ba tháng nữa, nàng sẽ được giải phóng.



Chỉ có điều lớn dần lên, trong người nàng luôn có một luồng khí lúc nóng lúc lạnh, càng ngày càng mãnh liệt. Có khi nửa đêm tỉnh dậy, nó khiến lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn khôn cùng. Lão Quản cũng bó tay không có cách nào, nàng nghĩ có lẽ là vì nàng thể hư bẩm sinh, chỉ đành nhẫn nhịn.



Có lẽ hôm nay tâm trạng lão Quản rất tốt nên nhìn nàng bổ sung:



– Lão gia thích mùi của hoa đào, hôm nay khi tắm tiểu thư cho thêm ít cánh hoa vào.



Nhan Phá Nguyệt không quan tâm lắm, nghĩ bụng cha mình thì cần gì phải làm như thế? Nàng xua tay, quay người ra khỏi phòng.



Phía sau núi, trăm hoa đua nở.



Nhan Phá Nguyệt ngậm một cọng cỏ xanh, nằm trên sườn dốc cạnh bờ hồ, nói với phụ nhân trung niên đang cung kính đứng hầu một bên:



– A Tử, cha ta sắp tới rồi.



Bà ta tuy vừa câm vừa điếc, tướng mạo xấu xí, nhưng tính tình ôn hòa, là người mà Nhan Phá Nguyệt thân thiết nhất trong biệt viện này.



Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm:



– Không biết ông có dễ gần không?



A Tử ngồi xuống, xoa mái tóc dài của nàng đầy thương yêu.



Lát sau, A Tử đã biến mất, có lẽ là đang đứng canh ở lối vào dẫn ra hồ. Nhan Phá Nguyệt đang định cởi bỏ y phục thì đột nhiên trong nước có một con cá bảy màu sặc sỡ nhảy vọt lên, trông thật đáng yêu.



Nàng nhớ ra lão Quản thích nuôi cá, bèn đưa tay ra bắt. Không ngờ con cá rất nhanh nhẹn, trượt khỏi tay nàng, nhiều lần mà nàng vẫn không thể đắc thủ. Đang lúc bực bội, thấy con cá bơi vào một đống sỏi gần đó, nàng đưa tay ra vồ mạnh…



Đắc thủ rồi!



Gót chân trượt mạnh, nàng đứng không vững nên ngã nhào! Bàn chân trần va mạnh vào hòn đá sắc nhọn trong nước, máu tươi bật ra.



Cả người nàng ướt sũng, vết thương đau nhói, chỉ đành ném con cá trong tay đi, ngồi xuống một tảng đá lớn. Nàng đang định xé trường bào ra băng bó lại thì bỗng có một bàn tay đột ngột thò ra, túm lấy bàn chân nàng.



Cẩm y hoa lệ, hương thầm lan tỏa, bàn tay đó với những ngón dài như ngọc.



Nàng ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt rất đẹp mang ý cười.



Nam nhân đó có lẽ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Người rất cao lớn, tướng mạo tuấn tú, đặc biệt dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt phượng sáng trong như nước.



Lúc này, y đang ngồi xổm trước mặt Phá Nguyệt, ngón tay thon dài siết nhẹ gót chân nàng. Ngón tay y có vết chai, thô ráp chà lên làn da, khiến nàng thấy căng thẳng một cách dị thường.



– Buông ra! – Nàng quát khẽ.



Nam nhân đó ngước mắt lên nhìn nàng, ý cười trong mắt tiêu tan, dường như có ý thăm dò.



Nhan Phá Nguyệt cố gắng giằng ra, không ngờ bàn chân mình nằm trong tay y không thể cử động.



– Lỗ mãng. – Y móc trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, giúp nàng buộc lên vết thương.



Hành động của y vô cùng dịu dàng, khiến ác cảm trong lòng Nhan Phá Nguyệt giảm bớt. Nghĩ bụng chẳng nhẽ đây là quý công tử nhà ai, ra ngoài chơi xuân tình cờ đi lạc vào sơn cốc? Nhìn y hình như không có ác ý gì.



Khi nàng đang định dịu giọng hỏi chàng vài câu thì bỗng nghe thấy tiếng chuông kêu dưới chân, hai chân nặng trịch, hình như có vật lạ. Nàng định thần nhìn kỹ liền thất sắc…



Hai chiếc kim hoàn không biết từ khi nào đã lồng vào cổ chân nàng. Kim hoàn dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng âm trầm, tinh tế mà chắc chắn.



Nam nhân đứng lên, nhìn chằm chằm vào chân nàng, mắt lộ ý cười.



– Quà gặp mặt – Y bình thản nói.



Nhan Phá Nguyệt trầm mặc giây lát, rồi vung mạnh trường bào, vô số mũi tên nhỏ bắn thẳng về phía tên đó. Nàng không có võ nghệ phòng thân, lão Quản bèn làm cho nàng chiếc ám tiễn này, chỉ cần phát động cơ quan trong tay áo là tên sẽ bắn ra, người bình thường và cả thú dữ cũng khó lòng tránh được.



Không ngờ nam nhân không buồn cử động thân người, tay áo vung lên, những mũi tên sắc bén đều rơi xuống bụi cỏ, mất dạng.



Nhan Phá Nguyệt há hốc miệng, cho dù là lão Quản thì ở cự ly gần như thế này cũng phải mất khá nhiều công sức mới tránh được, nhưng người này chỉ vung tay một cái…



Nàng biết mình đã gặp phải cao thủ võ học trong truyền thuyết.



– Ngươi là ai? Xiềng chân ta làm gì?



Nam nhân đó nhìn sâu vào mắt nàng, lát sau đột ngột giơ tay, ôm lấy thắt lưng Phá Nguyệt. Cơ thể nàng ướt sũng, bị kẹp chặt trong lòng y không thể cựa quậy.



Bốn mắt nhìn nhau, gần ngay trước mặt. Hơi thở của nam tử xa lạ khiến hai má Nhan Phá Nguyệt đỏ hồng.



Mắt y thoáng tối lại, cúi đầu, một nụ hôn như muốn che phủ đất trời ập xuống.



Nụ hôn ấy khiến Nhan Phá Nguyệt hồn bay phách lạc, đó là nụ hôn đầu của nàng, vậy mà lại bị một nam nhân xa lạ cướp đi. Nàng co chân đá y. Y dùng một tay nhẹ nhàng chặn lại, nàng cảm giác như mình vừa đá vào một tấm sắt, đau điếng cả người!



Ngoại hình của y trông rất nho nhã nhưng nụ hôn lại vô cùng hung hãn. Đầu lưỡi nóng bỏng liếm mút từng nơi mềm mại nhất trong miệng nàng, ép nàng không còn đường lùi, phải buộc quấn quýt cùng y. Mỗi một hơi thở của nàng đều bị y nuốt trọn; mỗi sự ngọt ngào của nàng đều bi y chiếm đoạt. Vòng tay của y càng lúc càng siết chặt, gần như khiến hai chân nàng rời khỏi mặt đất, chỉ đành bám vào y, mặc cho y định đoạt.



Rất lâu sau, y mới buông nàng ra, đặt nàng lên tảng đá.



Nhan Phá Nguyệt sợ y lại xâm phạm kiểu khác nên nói trước:



– Khoan đã! Ngươi là người trong đội quân Nam chinh phải không?



Nam tử đứng ngược sáng, ánh mắt khó dò:



– Sao nàng biết?



Nhan Phá Nguyệt nhìn thần sắc y, biết rằng mình đã đoán trúng nên yên tâm hơn phần nào. Nàng lạnh lùng nói:



– Tuy rằng y phục của ngươi sang trọng, nhưng đôi ủng mà ngươi đi là loại ủng da hươu mà ta thường thấy trong quân của triều đình Đại Tư ta. Lưng ngươi dắt trường kiếm, ngón tay có chai, thân thủ khá tốt…



– Khá tốt? – Trong giọng nói của nam tử mang theo một tiếng cười trầm đục.



Nhan Phá Nguyệt khó khăn lắm mới thu hết dũng khí để ngăn cản y, khựng lại một lát rồi nói tiếp:



– … Ta thấy dưới mắt ngươi có quầng thâm, đoán là ngày đêm phải hành quân gấp gáp. Ngươi là tướng sĩ trong quân của Trấn quốc đại tướng quân Nhan Phác Tông, đúng không?



Nam tử im lặng không nói.



Nhan Phá Nguyệt thấy thế bèn lạnh giọng quát:



– Hỗn xược! Ngươi là quân sĩ mà dám phạm thượng sao? Ngươi biết ta là ai không? Ta là ái nữ duy nhất của Trấn quốc tướng quân Nhan Phá Nguyệt. Thiên hạ đều biết, Nhan Phác Tông yêu con gái như mạng, ngươi là thuộc hạ của cha ta không thể nào không biết. Nếu ngươi còn dám xâm phạm ta, hôm nay ta sẽ tự kết liễu tại đây, ngày nào đó cha ta điều tra ra chân tướng, chắc chắn sẽ tru di cửu tộc ngươi để báo thù cho ta!



Nàng tuôn một tràng khí thế ngất trời nhưng chỉ khiến nam nhân đó cười khẽ một tiếng.



Y liếm môi thèm thuồng, tựa như con sói hoang nho nhã mà giảo hoạt.



– Không được cho nam nhân khác nhìn thấy chân của nàng nữa.



Khi nàng đang lấy hết tinh thần cảnh giác thì y ném lại câu nói này, sau đó bóng dáng y dần dần biến mất trong khu rừng.



Nhan Phá Nguyệt đứng lên, kim hoàn dưới chân kêu leng keng. Nàng bực bội cầm hòn đá lên đập một lúc lâu mà chiếc kim hoàn đó vẫn không hề trầy xước, trong khi đó tay vừa đau vừa mỏi, đành phải quay về biệt viện nhờ ai đó cởi ra.



Nàng đi vào rừng, thấy A Tử đang nhắm nghiền mắt nằm trên đất, hiển nhiên là bị ám toán, chẳng trách nam tử đó có thể vào được đến bên hồ.



Nàng hắt nước vào A Tử, hai người đều căng thẳng quay về biệt viện.



Vừa về tới phòng, Nhan Phá Nguyệt đã bảo A Tử lấy thanh bảo kiếm lại đây. Nhưng bảo kiếm đã mẻ cả lưỡi mà kim hoàn vẫn như ban đầu.



Nơi này lão Quản là người có võ công cao nhất, Nhan Phá Nguyệt bó tay, đành phải rụt rè tới tiền sảnh tìm lão Quản. Cuối cùng nàng gặp lão ở hoa viên, Nhan Phá Nguyệt vội vàng vén váy lên cho lão xem:



– Lão Quản, mau lấy ra giúp ta.



Lão Quản đột nhiên nhìn thấy bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết, gương mặt già đỏ bừng, quay đầu đi, ấp úng:



– Tiểu thư! Mau bỏ váy xuống!



Nhan Phá Nguyệt lặng lẽ buông váy xuống, chỉ để lộ bàn chân, rồi đưa kiếm cho lão Quản.



Lão Quản lúc này mới quay đầu lại, ngắm nghía tỉ mỉ chiếc kim hoàn đó, cau mày nói:



– Xảy ra chuyện gì?



Nhan Phá Nguyệt nhớ lại nụ hôn đó, mặt lại nóng như đổ lửa, tim đập thình thịch. Nàng tránh không đáp:



– Lão chặt đứt nó trước đã!



Lão Quản gật đầu, đang định múa kiếm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm vang lên sau lưng:



– Không cần đâu, là ta đeo vào cho nàng đấy.



Lão Quản ngẩn người, rồi vội vàng quay lại, quỳ xuống lễ chào.



Nhan Phá Nguyệt nhìn ra, lập lức cứng đơ như bị sét đánh, mặt đỏ bừng lên.



Người đứng sau lưng hai người chính là nam tử đã trêu chọc nàng. Y đã thay một bộ cẩm bào màu đen, mái tóc dài đen nhánh hơi ẩm xõa bên vai, gương mặt nhìn nghiêng trắng như bạch ngọc, trông có vẻ biếng nhác mà ngạo nghễ.



Nhan Phá Nguyệt nghi hoặc và đề phòng nhìn về phía lão Quản:



– Hắn là ai? Sao ông lại quỳ trước hắn!



Nam nhân lạnh nhạt nhìn lão Quản một cái, lão Quản vốn là người trầm ổn, lúc này mồ hôi đã đầm đìa:



– Tiểu thư! Sao ngay cả đại nhân mà cô cũng không nhận ra! – Lão vội vàng nói.



– Đại nhân nào? – Nhan Phá Nguyệt thấy sống lưng mình lạnh ngắt.



– Nhan Phác Tông đại nhân, phụ thân của tiểu thư!



Nhan Phá Nguyệt thất kinh, cảm thấy luồng khí lúc nóng lúc lạnh trong ngực mình lại dâng trào. Nàng cố nén nó xuống, cảm thấy tim như dao cắt…



Nam tử có thần sắc bình thản, ánh mắt sắc bén này lại là cha nàng sao?



Cánh mũi nàng dường như vẫn còn mùi hương của y; môi nàng dường như vẫn còn hơi thở nóng hổi của y.



Nếu là phụ thân thì vì sao y lại cưỡng hôn nàng như cách một nam nhân đối xử với một nữ nhân?



– Lão Quản, ông nhận rõ chứ? – Nhan Phá Nguyệt lùi ra sau một bước, đứng sau lưng lão Quản.



Ngữ khí của lão Quản rất kiên quyết:



– Tiểu thư, còn không mau bái kiến đại nhân!



Nhan Phác Tông liếc liếc nhìn vẻ mặt khác nhau của chủ tớ hai người, quay người nhẹ nhàng đi vào chính đường, ngồi xuống ghế chủ vị. Nhan Phá Nguyệt đứng trong sân, nhìn y bê tách trà lên nhấp một ngụm, dường như đang chờ nàng vào bái kiến. Nàng quay đầu lại, lúc này mới thấy ngoài cửa ngách của sân viện, mấy con tuấn mã màu đen đứng như bức tượng, có thể thấy các kỵ sĩ mặc quân trang đang ngồi thẳng tắp trên đó.



– Tiểu thư, mau đi theo lão! – Lão Quản hình như hơi sợ, bất chấp sự nghi hoặc của nàng, nắm lấy tay áo nàng kéo vào trong phòng. Nhan Phá Nguyệt miễn cưỡng đi theo, lòng cố nén một tảng đá vô hình đè chặt.



Dường như Nhan Phác Tông không vội trách tội nàng, đôi mắt lặng lẽ như hồ nước nhìn lão Quản:



– Ngày mai ta và Nguyệt Nhi sẽ hồi kinh.



Lão Quản vội nói:



– Lão nô hiểu ạ, sẽ đi chuẩn bị ngay.



– Khoan đã!



– Chờ chút!



Hai người đồng thời lên tiếng.



Nhan Phá Nguyệt chỉ không muốn ở riêng với vị “phụ thân” này. Nhìn biểu hiện ban nãy của y thì có thể thấy chiều nay ở bờ hồ, y đã nhận ra nàng, vậy mà vẫn còn…



Điều đó có nghĩa là y hoàn toàn không coi nàng là con gái.



Nhan Phác Tông nhìn Nhan Phá Nguyệt định nói rồi thôi, quay sang nói với lão Quản:



– Ta có chuyện muốn nói với lão.



Lão Quản cung kính cúi đầu:



– Xin đại nhân dặn dò.



– Ba năm trước khi ta xuất chinh, Nguyệt Nhi vẫn bình thường. Hôm nay gặp lại, sao ngay cả phụ thân cũng không nhận ra? Hơn nữa tính cách này… – Hình như y đang cười, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng.



Nhan Phá Nguyệt không hề tỏ ra kinh sợ, với câu hỏi này, nàng đã sớm khiến lão Quản tin một đáp án đúng chuẩn rồi.




Hắn đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, nói vọng ra ngoài:



– Chúng ta ra ngay đây, không sao, ta bảo vệ quận chúa, các người đi cứu hỏa trước đi!



Người ngoài cửa trả lời một tiếng, bước chân xa dần.



Bốn mắt nhìn nhau.



– Huynh… – Giọng nói véo von của Nhan Phá Nguyệt đột nhiên ngừng bặt.



Hắn vỗ liên tiếp mấy cái lên người Nhan Phá Nguyệt, phong tỏa các đại huyệt Thiên đột, Liêm tuyền, Đại lăng, Thừa sơn, nhất thời Nhan Phá Nguyệt không thể nói thành lời, cũng không thể cựa quậy.



Hắn vươn tay ra, dùng chiếc chăn bọc Nhan Phá Nguyệt lại, che kín cả đầu. Sau đó hắn vác nàng lên vai, chạy nhanh ra ngoài cửa chính.



Nhan Phá Nguyệt bị hắn bọc kín toát cả mồ hôi, lắc lư trên vai hắn. Loáng thoáng nghe thấy có tiếng hô hoán của mọi người, còn cả tiếng người chào hỏi Tùy Nhạn. Hắn trả lời vô cùng điềm tĩnh, bước chân không hề rối loạn, cứ như thế bước đi rất lâu mà không gặp trở ngại gì.



Cũng đúng, đêm động phòng hoa chúc, làm gì có chuyện Nhan Phác Tông còn để ám vệ canh giữ nàng?



Tiếng người xa dần, Nhan Phá Nguyệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, dừng trên một cái… yên ngựa ấm áp.



Nàng hơi hoang mang, rồi lại thấy như được giải thoát, và cả sợ hãi…



Hoang mang là vì, nàng tưởng rằng tất cả đã được quyết định, nhưng lại đột nhiên nảy sinh biến cố khiến nàng không biết phải làm gì.



Nhẹ nhõm là vì cho dù thế nào, cuối cùng nàng cũng đã rời khỏi Nhan phủ, rời khỏi Nhan Phác Tông. Cho dù chỉ có mấy ngày, thì nàng cũng có cảm giác cuối cùng đã được giải thoát. Hơn nữa tối nay không cần đối diện với việc động phòng, trái tim thấp thỏm không yên của nàng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.



Sợ hãi là vì nếu Nhan Phác Tông làm bị thương Trần Tùy Nhạn thì hắn bắt cóc nàng rất có thể là để báo thù. Ban nãy hắn vẫn còn tỉnh, ngay cả Nhan Phác Tông cũng lừa được, nói không chừng lửa đó là do hắn đốt, chứng tỏ con người hắn vô cùng ẩn nhẫn, âm mưu khó lường, tuyệt đối không phải người bình thường.



Rốt cuộc Trần Tùy Nhạn định làm gì? Chẳng nhẽ hắn không chỉ đơn thuần là một binh sĩ? Nhưng với tính cách của Nhan Phác Tông thì làm gì có chuyện để một người không an toàn ở bên mình.



Trong lòng trùng trùng hoài nghi, Nhan Phá Nguyệt chỉ đành lặng lẽ quan sát.



“Cha…”, Trần Tùy Nhạn quát nhẹ trên đầu nàng, con ngựa như mũi tên rời khỏi dây cung, giẫm lên con đường đá xanh mát lạnh của đêm hè, lao vút đi.



Tuấn mã chạy một lát thì chiếc chăn trên đầu Nhan Phá Nguyệt được người ta vén ra.



Nàng hít sâu một hơi, nhưng tầm mắt thì bị đóng khung, vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái bụng trơn mượt của con ngựa và mặt đất liên tục lùi về sau.



Nàng thấy bực bội.



So với sự thương hoa tiếc ngọc của Nhan Phác Tông thì Trần Tùy Nhạn này hiển nhiên là thô lỗ hơn nhiều. Nàng như một cái bao tải bị hắn vắt ngang yên ngựa, vừa thấy buồn nôn, lại vừa chóng mặt.



Nửa canh giờ sau, khổ nạn của nàng cuối cùng cũng tạm chấm dứt.



Trần Tùy Nhạn hô to một tiếng, con ngựa lập tức dừng chân đứng vững. Người Nhan Phá Nguyệt va mạnh vào cổ ngựa, cảm giác như sắp bay ra ngoài thì được một bàn tay túm lấy, ném trở lại yên ngựa, giữ chặt.



Nhan Phá Nguyệt suýt nữa thì thành người chim, hồn phách còn chưa quay về. Nàng thở hổn hển, cho dù nàng không thể ngẩng đầu lên thì cũng cảm nhận được xung quanh toàn là ánh lửa, còn có tiếng vó ngựa.



Họ bị bao vây rồi.



Một con ngựa thong thả đi tới, khiến tim Nhan Phá Nguyệt lại được nhấc lên tận họng.



– Nguyệt Nhi có khỏe không? – Giọng nói quen thuộc, trầm đục mà bình tĩnh, như thể đang nói chuyện bình thường với Trần Tùy Nhạn.



Thắt lưng Nhan Phá Nguyệt bị siết chặt, ai đó nhấc nàng lên, ngồi thẳng trên lưng ngựa. Trần Tùy Nhạn từ sau lưng vòng lấy eo nàng, trầm giọng nói:



– Đại nhân, xin hãy bảo ám vệ rút lui.



Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ nhìn đối diện, thấy một rừng đuốc, ít nhất có hơn hai mươi người cuỡi trên tuấn mã, bao vây họ.



Còn Nhan Phác Tông chỉ khoác thêm một chiếc cẩm bào màu đen bên ngoài chiếc áo mỏng màu trắng, y phục và mái tóc dài còn xộc xệch hơn nàng, đôi mắt dài nhìn sâu vào mắt nàng, gương mặt tuấn mỹ tựa như bị hàn khí bao phủ, trong ánh lửa của màn đêm, toát ra tia nhìn sắc lạnh.



Y nhìn nàng, rong ngựa tiến lên một bước.



– Khoan đã! – Trần Tùy Nhạn đột nhiên cười nói, – Nếu đại nhân còn tiến lên một bước nữa, cố nhiên mạt tướng không thể chống lại được, quận chúa cũng sẽ phải tuẫn táng.



Hắn rút xoẹt thanh trường đao sáng loáng ra, nhẹ nhàng kề lên cổ Nhan Phá Nguyệt.



Nhan Phác Tông điều khiển ngựa đứng yên, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên hàn ý. Chúng nhân sau lưng y gần như nín thở, không dám hô hấp.



Nhan Phá Nguyệt bị coi là tấm khiên thịt, không những không thể thay đổi được cục diện, thậm chí đến bản thân mình còn không cứu được. Nàng chỉ biết giương mắt chờ hai nam nhân này quyết định vận mệnh của mình.



Chính vì bất lực nên nàng trở thành người trông có vẻ bình tĩnh nhất nơi đây. Điều không thể ngờ là thấy Nhan Phác Tông phải bó tay thì tự nhiên nàng lại có một cảm giác thật sảng khoái.



Đôi bên cùng giằng co nhau, đột nhiên tiếng “bụp” của binh khí sắc bén cắm vào da thịt vang lên, Nhan Phá Nguyệt cảm nhận thấy cơ thể Trần Tùy Nhạn sau lưng dần dần áp chặt vào lưng nàng. Nàng bàng hoàng, cố liếc ra sau, trên vai phải của hắn đã bị trúng một mũi tên!



Hắn trúng ám tiễn!



Nhưng Trần Tùy Nhạn đâu phải hạng vừa?



Một tiếng “xoẹt” nhẹ và dài, cảm giác đau nhói khiến Nhan Phá Nguyệt cụp mắt, nhìn thấy máu trên lưỡi đao, ngẩn người.



Đó là máu của nàng! Trần Tùy Nhạn ra tay thật ư?



Trong lòng nàng lập tức đưa ra quyết định – nàng thà quay về bên Nhan Phác Tông còn hơn.



Trần Tùy Nhạn thở hổn hển dán sát vào cổ nàng, quát:



– Đại nhân!



Sắc mặt Nhan Phác Tông sầm xuống:



– Ngươi còn dám đả thương nàng một chút nữa thôi, ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh.



Trần Tùy Nhạn uống một viên thuốc giải độc, nhịn đau nói:



– Lập tức nhường đường, nếu không ta sẽ chặt tay nàng trước rồi chặt chân nàng!



Nhan Phá Nguyệt hơi sợ, ngước mắt nhìn Nhan Phác Tông vẫn lặng lẽ cười, hoàn toàn không tỏ vẻ gì.



Nàng nghĩ bụng xong rồi, chỉ một cánh tay thôi, nói không chừng Nhan Phác Tông cũng nỡ thì sao!



Trần Tùy Nhạn sau lưng đã kề đao lên vai nàng



Nhan Phác Tông vẫn không có phản ứng.



Y thực sự đành lòng.



– Cha! – Nhan Phá Nguyệt vội vàng gọi to, – Con không muốn không chân không tay.



Nhan Phác Tông đối diện nhìn nàng, đột nhiên bật cười.



– Nguyệt Nhi sợ gì? – Y cười như thể xung quanh chẳng có ai, – Nếu không có chân có tay thì ta sẽ nuôi con cả đời.



Ngữ điệu của y nhẹ nhàng và dịu dàng, không chỉ Nhan Phá Nguyệt thấy tim mình tê dại mà ngay cả Trần Tùy Nhạn cũng vô cùng kinh ngạc.



– Ngươi chặt đi. – Nhan Phác Tông mỉm cười. – Tùy Nhạn, động tác phải nhanh. Nguyệt Nhi chưa từng phải chịu khổ, nàng sợ đau!



Bàn tay cầm đao của Trần Tùy Nhạn thoáng run rẩy.



Hàn ý dâng lên từ đáy tim Nhan Phá Nguyệt, nhất thời bao phủ toàn thân nàng.



– Á… – Nàng hét khẽ một tiếng, bỗng dưng cảm thấy vai mình đau nhói, không cần nghĩ cũng biết, đao của Trần Tùy Nhạn đã cứa xuống mấy phân.



Đây là màn giao đấu đảm lược và tâm lý giữa hai người đàn ông, xem ai thỏa hiệp trước. Còn nàng chẳng qua chỉ là món đồ đáng thương!



Tuy rằng cả hai đối với nàng đều đáng sợ, nàng bằng lòng quay về bên Nhan Phác Tông. Nhưng nếu cái giá là bị mất tay thì nàng không làm!



– Phu quân! Đừng! – Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Nhan Phá Nguyệt hét lên đau đớn.



Một âm thanh vô cùng đáng thương khiến mọi nam tử có mặt đều chấn động. Các ám vệ đương nhiên là tưởng nàng gọi Trần Tùy Nhạn, chỉ có hai người biết nàng đang gọi ai.



– Chờ chút. – Cuối cùng giọng nói của Nhan Phác Tông cũng vang lên.



Trần Tùy Nhạn thoáng vui trong lòng, càng siết chặt thanh đao.



Nhan Phá Nguyệt thở phào một hơi, toàn thân mềm nhũn.



– Thả Nguyệt Nhi ra, ta ban cho ngươi vạn lượng vàng, rời khỏi Đại Tư, đời này kiếp này không tìm ngươi báo thù. – Nhan Phác Tông thong thả nói.



Trần Tùy Nhạn chỉ cười lạnh:



– Đa tạ đại nhân! Chỉ có điều Tùy Nhạn đã từng chịu thiệt thòi quá nhiều trong tay đại nhân, không dám tin nữa. Có tiểu thư theo cùng bầu bạn sẽ an tâm hơn.



Một tay hắn ôm Nhan Phá Nguyệt, kéo dây cương thúc ngựa rời đi. Các hộ vệ xung quanh thấy Nhan Phác Tông không nói lời nào thì tách ra, không ai dám đuổi theo.



Hai người một ngựa nhanh chóng hòa vào bóng đêm, mất dạng.



Nhan Phác Tông đứng yên ở chỗ cũ một lát, ám vệ quỳ rạp dưới đất. Một người trong đó nói:



– Thuộc hạ vô năng, để tặc tử Trần Tùy Nhạn chạy thoát.



Khóe miệng Nhan Phác Tông nhếch lên thành một nụ cuời lạnh lẽo:



– Không trách các ngươi. Hắn là do đích thân ta đào tạo, thủ đoạn của các ngươi vô dụng với hắn.



Ám vệ đó có vẻ bất cam, nói:



– Ban nãy nếu có thể kéo dài thêm nửa khắc, thuốc mê sẽ tan ra, cho dù Trần Tùy Nhạn có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể thoát được…



Nhan Phác Tông trèo lên lưng ngựa, bình thản:



– Không sao. Trần Tùy Nhạn đúng là không có bản lĩnh thông thiên.



Các ám vệ tản ra khắp nơi để truy kích hai người, Nhan Phác Tông quay đầu ngựa, thúc ngựa bỏ đi. Lát nữa y còn phải thượng triều.



Nhưng trong đầu y lại xuất hiện hình ảnh của Nhan Phá Nguyệt ban nãy.



Gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt không còn huyết sắc, ngũ quan tinh tế, thanh tú, vẫn là điệu bộ xinh xắn như một con búp bê từ khi còn nhỏ. Nhưng đôi mắt ấy thì sống động, đen láy, sâu thẳm, trong sáng, đó là đôi mắt của một nữ tử đa sầu đa cảm, trong đó viết lên sự khẩn cầu, ỷ lại và không khuất phục.



Nghe thấy tiếng “phu quân” mà nàng gọi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà y không dám mạo hiểm khiến nàng bị chặt tay, để họ thoát khỏi.



Có lẽ là vì y không thích nhìn thấy cơ thể tàn phế của nàng. Dù sao thì đó cũng là Phá Nguyệt của y, là bảo bối mà y đã hao tâm tổn trí nuôi dưỡng suốt mười sáu năm, thiếu mất một cánh tay, nhìn nàng cũng trở nên xấu xí hơn, dùng nàng cũng không thuận tiện.



Bàn tay nắm dây cương của y càng siết chặt hơn, con ngựa đau quá, hí dài, lẫn vào màn đêm.



Hai người Trần Tùy Nhạn đi tới tận hoàng hôn ngày hôm sau, tới một khách điếm ở nơi hoang vu vắng vẻ mới dừng lại.



Bị ném lên sàn nhà trong căn phòng thô lậu, Nhan Phá Nguyệt nhìn Trần Tùy Nhạn đang ngồi bên bàn xử lý vết thương, thấy hơi khâm phục. Hắn cắn chặt miếng vải rách, cơ thể tráng kiện ở trần, một tay nắm chặt đuôi mũi tên, rút mạnh ra ngoài!



Lưỡi câu ở đầu tên móc ra một miếng thịt đẫm máu, mồ hôi tuôn đầm đìa trên trán, sắc mặt hắn càng trở nên nhợt nhạt, vậy mà không rên rỉ lấy một tiếng, nghiến răng tự băng bó cho mình.



Làm xong những việc này, tiểu nhị bên ngoài cũng mang rượu thịt tới. Ở nơi vắng vẻ hoang vu nên chỉ có thịt lợn khô và ít rau dại làm cơm. Hắn nhanh chóng ăn hết sạch chỗ cơm canh.



Chỉ có Nhan Phá Nguyệt là khổ. Hai người đã đi một ngày một đêm, dọc đường Trần Tùy Nhạn cho nàng ăn mỗi chút lương khô, đói hóp cả bụng. Nhưng huyệt đạo của nàng bị khống chế, chỉ có thể giương mắt nhìn Trần Tùy Nhạn.



Trần Tùy Nhạn nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của nàng.



Hắn ngồi dưới ánh đèn vàng vọt nhìn nàng, ra vẻ trầm tư. Sau đó cầm một cái màn thầu, đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống.



– Quận chúa, há miệng. – Giọng nói của hắn vang lên dịu dàng, vẫn là ánh mắt đôn hậu của vị tướng quân trẻ tuổi trước kia.



Nhan Phá Nguyệt không chống nổi cám dỗ, cũng không nghĩ là mình phải chống lại, lập tức há miệng ra.



Hắn nhét mạnh cả cái màn thầu vào miệng nàng!



Nhan Phá Nguyệt bi nghẹn đỏ bừng cả mặt, mắt cũng đỏ hoe. Trong mắt hắn lóe lên ý cười thâm độc, lực đạo trên tay càng mạnh hơn, ép Nhan Phá Nguyệt còn không kịp nhai đã phải nuốt bánh xuống.



Lúc này hắn mới giải khai huyệt câm của nàng.



– Nước! – Nhan Phá Nguyệt khàn giọng gọi.



Hắn cầm bình trà trên bàn đưa vào miệng nàng. Nhan Phá Nguyệt đã khát lắm rồi, chỉ biết há miệng ra đón. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi khô nứt của nàng, cầm bình trà chầm chậm đổ xuống.



Dòng nước nhỏ chảy từ trên đầu Nhan Phá Nguyệt xuống, khiến nàng ướt sũng.



Tính Nhan Phá Nguyệt ưa nịnh, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục này? Nàng bèn ngậm miệng lại, mặc cho dòng nước chảy trên mặt.



Nhưng sự kháng cự này khiến Trần Tùy Nhạn nổi giận. Hắn siết chặt cằm nàng, nhét mạnh vòi ấm trà vào miệng nàng. Lần này thì Nhan Phá Nguyệt ho sặc sụa, cổ họng đau nhói.



Lúc này hắn mới ném bình trà đi, hừ lạnh một tiếng, quay người thổi tắt đèn dầu, lên giường ngủ.



Tuy rằng hành vi của hắn rõ ràng là muốn phát tiết, báo thù lên nàng, nhưng dù sao Nhan Phá Nguyệt cũng hết đói hết khát. Nhiều ngày bôn ba, nàng và Trần Tùy Nhạn đều mệt lử, bởi vậy chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.



Không biết bao lâu trôi qua, nàng đột nhiên tỉnh dậy bởi một tiếng quát thô lỗ.



Nàng mở mắt ra, nhìn thấy ngọn đèn dầu được thắp sáng, Trần Tùy Nhạn ngồi dậy khỏi giường.



Một tay hắn ôm lấy bả vai bị thương, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt độc ác, dường như mang một tâm trạng bị áp chế nào đó, sắp sửa bộc phát.



Cảm nhận được sự quan sát lặng lẽ của Nhan Phá Nguyệt, ánh mắt hắn nhìn nàng như tóe lửa.



– Tiện nhân! – Hắn lao tới như mũi tên, một bạt tai giáng lên má nàng, khiến nàng thấy đầu óc hoa lên, đau rát khôn tả.



Sau đó hắn lôi một cái gậy gỗ tròn từ bên giường ra to bằng bắp tay hắn. Hắn đặt cây gậy xuống dưới váy nàng, lạnh lùng nói:



– Tiện nhân thông gian với cha! Giờ ta hỏi gì thì ngươi thành thực trả lời. Nếu giở trò…



Hắn thúc cây gậy xuống dưới váy nàng thêm vài thốn, giọng nói toát lên một vẻ hưng phấn cổ quái như đang cố áp chế:



– Đừng tuởng rằng người cha cầm thú đó của ngươi làm ta bị thương thì ta không thể xử lý con tiện nhân ngươi!