Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 10 : Buổi sớm, chào mọi người
Ngày đăng: 05:45 22/04/20
Đúng lúc này, Khuất Hàn Sơn bỗng thấy trước mắt hoa lên, có thêm một người xuất hiện.
Ngay khi lão phát hiện ra có thêm một người, người đó đã vung hai tay từ trên dưới chập lại, lòng bàn tay bắt chặt lấy kiếm của lão.
Khuất Hàn Sơn được tôn là Kiếm vương, kiếm của lão đã bao giờ bị người ta bắt được?
Khuất Hàn Sơn kinh hãi vô cùng, liền sau đó lại trong thấy một khuôn mặt.
Một khuôn mặt nước mắt đầm đìa.
Khuất Hàn Sơn không khỏi hô lên thất thanh:
- Thiệu Lưu Lệ!
Tiếp theo lão bỗng bay ngược ra ngoài, lệ rơi đầy mặt.
Bởi vì một quyền của Thiệu Lưu Lệ đã đánh trúng sống mũi lão, làm người bắn ra xa.
Tuyến lệ của lão mất khống chế, chưa rơi xuống đất nước mặt đã tuôn như mưa.
Tiếng hô kinh hãi này của Khuất Hàn Sơn khiến mọi người đều chấn động, ngừng tay lại.
- Thiệu Lưu Lệ.
.... Thiệu Lưu Lệ?!
Thiệu Lưu Lệ, người sống sót sau lần truy sát võ lâm đệ nhất dị nhân mười lăm năm trước, không ngờ lại xuất hiện ở đây?
Thiệu Lưu Lệ, cao thủ duy nhất uống được Vô Cực tiên đan mà giang hồ đồn đại những ngày gần đây, thật sự đang ở nơi này?!
... Vậy còn Yến Cuồng Đồ đang ở đâu? Vong Tình thiên thư đang ở đâu? Còn cả Vô Cực tiên đan đang ở đâu?
Đó là chí bảo mà người người trong trong võ lâm luôn khao khát! Là thánh điển mà người người trên giang hồ đều muốn có được!
Thiệu Lưu Lệ đứng trên điện thờ, không nói gì, chỉ đưa tay chỉ chỉ người của Quyền Lực bang, rồi lại chỉ chỉ ra ngoài, ý của ông ta rất đơn giản, chỉ có hai chữ:
- Cút ra!
Nhưng Hỏa vương và Dược vương đã đồng loạt xông tới!
Khuất Hàn Sơn cũng bật người nhảy lên bởi vì lão biết, thành bại chỉ trong một thoáng chốc!
Chỉ được thành công, không được thất bại
Tổ Kim Điện vung tay lên, “ầm” một tiếng, hương án chợt nổ tung!
Lương Đấy vụt biến sắc.
Ông nhận ra được, thứ Tổ Kim Điện sử dụng chính là chất nổ của Phích Lịch đường Giang Nam.
Phích Lịch đường Giang Nam trước nay vốn là chí hữu của Đường môn Tứ Xuyên, bây giờ chất nổ của Phích Lịch đường không ngờ lại rơi vào tay Hỏa vương của Quyền Lực, chỉ e Đường môn đất Thục đã không còn nắm giữ được đại thế nữa rồi.
Mảnh vỡ bắn tung, nhưng thân pháp Thiệu Lưu Lệ lại còn nhanh hơn cả mảnh vỡ.
Ông ta vọt lên, Dược vương lập tức chặn lại.
“Bụp”, một nắm phấn xanh bắn lên ngập trời!
Mọi người kinh hãi, giận giữ, quát tháo, Dược vương dùng độc không ngờ lại mặc kệ chuyện sống chết nguy hiểm của tất cả mọi người có mặt, kể cả bang chúng Quyền Lực bang.
Thiệu Lưu Lệ phất tay áo, phấn xanh liền biến mất như ảo thuật.
Khuất Hàn Sơn đột nhiên xuất hiện, đâm ra một kiếm.
Thiệu Lưu Lệ lại chập hai tay, một lần nữa bắt trúng thân kiếm.
Mọi chuyện xảy ra liên tục, nhanh chóng vô cùng.
Ngay lúc này, Tổ Kim Điện đã tới sau lưng Thiệu Lưu Lệ, đánh ra một đoàn lửa màu lục.
Thiệu Lưu Lệ chợt cúi người xuống, đoàn lửa ập thẳng tới trước mặt Khuất Hàn Sơn.
Khuất Hàn Sơn quát lớn một tiếng, mau chóng lùi về, trường kiếm trong tay chỉ có thể bỏ lại.
Khuất Hàn Sơn lùi quá nhanh, phá vỡ cả song cửa sổ ra ngoài, nhưng Mạc Phi Oan đã lại xông lên.
Lão vừa xông lên liền trông thấy một luồng kiếm quang như ánh chớp.
Thiệu Lưu Lệ xuất kiếm, tuyệt đối không chậm hơn Khuất Hàn Sơn.
Mạc Phi Oan vội tránh, kiếm của Thiệu Lưu Lệ bắn ra khỏi tay phóng đến, Mạc Phi Oan vận lực bắt lại, cũng bắt trúng được kiếm nhưng một luồng sức mạnh cực lớn ập tới, đẩy Mạc Phi Oan bắn ra bảy thước, phá vỡ cả tường đá, rơi ra ngoài chùa!
Đây là sức mạnh cỡ nào vậy?
Tổ Kim Đoạn phát ra “Âm hỏa” không ngờ lại ép lùi Kiếm vương, đang muốn tấn công tiếp thì bỗng thấy Thiệu Lưu Lệ quay đầu lại.
Một gương mặt nước mắt đầm đìa.
Sau đó Thiệu Lưu Lệ vung tay áo lên, Tổ Kim Điện chỉ thấy một nắm phấn mù bắn thẳng vào mặt.
Tổ Kim Điện lần này kinh hãi không phải là thường. Hắn biết đây là Độc sa của Mạc Phi Oan, hắn từng chứng kiến một bang chúng Quyền Lực bang không cẩn thận dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào một chút, kết quả là thối rữa suốt ba tháng ròng, đến tháng thứ tư, toàn thân kẻ đó giống như một quả hồng đã hỏng suốt nửa năm, vừa thối vừa nát.
Hỏa vương hú lên quái dị, vội vàng lùi lại, đập nát cả cửa chùa bị hắn thiêu cháy mà không đổ lúc nãy!
Ba Thiên vương trong Bát đại thiên vương giao đấu với Thiệu Lưu Lệ, chỉ vừa đối mặt, ba đại cao thủ Hỏa vương, Dược vương, Kiếm vương đã đều bị ép ra khỏi chùa!
Đến bây giờ Tiêu Thu Thủy mới hiểu, thế nào gọi là: “Biệt nhân lưu lệ tha thương tâm, tự kỷ lưu lệ nhân đoạn tràng”! Thiệu lưu lệ!
Trăng chìm về tây, đã quá nửa đêm.
Hừng đông nhuốm màu thê lương, lạnh lẽo.
Sắc trời mênh mông, mờ mịt.
Ba người Khuất Hàn Sơn, Tổ Kim Điện, Mạc Phi Oan đồng thời ra tay, bọn chúng chẳng hề tính đến chuyện, sau khi ba người cùng hành động, không ngờ lại đều hội hợp bên ngoài chùa.
Trong ánh bình minh, chỉ thấy ngôi chùa hướng mặt về đông, sau lưng là một mảng tối đen, gió mây mịt mùng, giống như một con rồng đang muốn bay lên, ba người Khuất, Tổ, Mạc dù tung hoành giang hồ, chinh chiến liên miên vậy mà cũng không có dũng khí tái chiến.
Bấy giờ hừng đông ló rạng, ba người bọn chúng chợt nghe thấy một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, nói:
- Buổi sớm, chào mọi người.
Thanh âm đó truyền tới từ phía bình minh vừa hiện.
Hỏa Vương, Dược vương, Kiếm vương lập tức biến sắc, ba người đồng loạt lộ vẻ tôn kính, không ngờ còn cúi người vái chào, nghênh đón hướng bình minh hiện lên.
Bình minh, Tống Minh Châu áo hồng.
Thiệu Lưu Lệ chỉ dùng vài chiêu đã ép ba người trong Bát đại thiên vương phải lùi ra khỏi chùa, khiến cho người của Quyền Lực bang cả kinh, bỏ chạy tán loạn.
Nhu Thủy thần quân mừng rỡ nói:
- Thiệu trưởng lão, võ công ngài lại tinh tiến rồi!
... Vốn như ngày trước, võ công Thiệu Lưu Lệ tuy cao thì tối đa cũng chỉ có thể lấy một đánh một, đẩy lùi một tên trong Bát đại thiên vương, vạn vạn lần không thể lấy một đánh ba, lại càng không cần nói giành được toàn thắng như bây giờ.
Nhưng sắc mặt Thiệu Lưu Lệ lại lạnh lẽo, nói:
- Anh bạn trẻ vừa cứu ta, mời qua đây.
Tiêu Thu Thủy không hiểu gì cả, theo lời bước tới.
Thiệu Lưu Lệ nói:
- Ta sắp không xong rồi...
Còn chưa dứt lời, trước cửa bỗng có một bóng áo hồng lóe hiện, tiếng cười trong như chuông gió vang lên.
- Buổi sớm, chào mọi người.
- Nếu như cậu không chê cười, ta lại có một ý này, chúng ta kết làm anh em, không phân già trẻ, có được không?
Lương Đấu lại tiếp:
- Có thể cậu sẽ cảm thấy tôn ti có bậc, hơn nữa võ công trước mắt còn không bằng ta, nhưng với nhân phẩm, năng lực của cậu, có một ngày thanh danh cậu sẽ còn lớn hơn ta, võ công còn cao hơn ta. Bây giờ xưng huynh gọi đệ với cậu cũng là được hưởng sái của cậu thôi. Cậu không được từ chối nữa, được chứ?
Tiêu Thu Thủy nắm chặt tay lại.
Hắn nhìn Lương Đấu, không nói gì khác, chỉ nói một chữ:
- Được.
Lương Đấu ôm quyền, lập tức quay người, nói:
- Người anh em, vậy thì tạm biệt.
Tiêu Thu Thủy cũng chắp tay:
- Sau này gặp lại.
Họ không nói thêm gì nữa. Gió lớn, vạt áo phấp phới, Lương Đấu bắt đầu xuống núi.
Hảo nhân Hồ Phúc cũng nhìn Tiêu Thu Thủy, chắp tay nói:
- Chúng ta gặp lại ở Thành Đô.
Tiêu Thu Thủy hoảng hốt:
- Các vị...
Hồ Phúc thở dài:
- Lao Cửu đã chết, Ngô Tài tàn phế, Lưỡng Quảng thập hổ chúng tôi mười người một lòng, bây giờ cũng chẳng có gì để nói nữa. Chúng ta sẽ cùng Tiêu huynh đệ xông pha giang hồ, nhưng là...
Thi Nguyệt tiếp lời:
- Chúng tôi trước tiên phải tới Quảng Đông, Quảng Tây, thu xếp mọi việc rồi mới yên tâm cùng cậu đi thay trời hành đạo, trừ mạnh giúp yếu.
Sát Tử nhìn thẳng vào Tiêu Thu Thủy, cao giọng nói trong gió lớn:
- Tiêu huynh đệ, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Bọn họ cùng chắp tay, La Hải Ngưu mắt ngấn lệ cõng Lao Cửu, Hồ Phúc đỡ Ngô Tài, xuống núi giữa ánh mặt trời chói chang.
Chỉ còn lại hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy ngơ ngẩn trên núi.
Một hồi lâu, hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy vẫn không nói gì.
Mây trắng bay bay.
Hòa thượng Đại Đỗ nhìn Tiêu Thu Thủy tay chắp sau lưng, ngón tay nắm vào, rồi lại mở ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng Tiêu Thu Thủy đang rất tịch mịch.
Giống như một vị tướng già, chứng kiến những chiến sĩ sất trá phong vân, những anh hùng ẩm ma bi ca, tất cả đều lần lượt tiêu tan, lần lượt ngã xuống.
Hòa thượng Đại Đỗ thầm than một tiếng, hắn và vị “đại ca” này quen biết gần mười năm, biết Tiêu Thu Thủy tính tình hiếu động, thích chơi đùa, nhưng kỳ thực trong lòng lại mang cả trăm vạn hùng binh, ý chí bao trùm vạn vật.
Chỉ không biết, hắn có hiểu sự cô tịch của anh hùng, lên cao gió lạnh hay không?
Hòa thượng Đại Đỗ hắng giọng, cuối cùng cũng mở miệng:
- Chúng ta cùng xuống núi đi.
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy xa xăm không thấy bờ, hỏi:
- Anh muốn đi đâu?
Hòa thượng Đại Đỗ đáp:
- Giờ chúng ta đụng phải Quyền Lực bang, còn chưa đủ để đấu với chúng, không bằng trước tiên tới Trung Sơn hội hợp với Lâm công tử, dựa vào võ công của hắn, ít nhất cũng có thể giằng co được với Tống Minh Châu kia.
Tiêu Thu Thủy bình tĩnh nói:
- Tôi là người Hoán Hoa, không thể không tới Hoán Hoa trước, anh cứ tới Đông Hải, mời Lâm công tử ra.
Hòa thượng Đại Đỗ chần chừ một thoáng, nói:
- Chúng ta cứ đi một đường đi, tránh khi gặp phải Quyền Lực bang lại thiếu một người phối hợp.
Tiêu Thu Thủy bình thản đáp:
- Anh tới tìm Lâm công tử rồi nhanh chóng đến chi viện, đó mới là việc chính. Càng huống hồ tôi còn phải đi tìm mấy người lão Thiết, tiểu Cố...
Nói tới đây, tâm trạng lại bay xa:
- Bọn họ đều là loại huynh đệ ăn đòn giống như anh vậy...
Hòa thượng Đại Đỗ cao hứng, cười ha hả, nói:
- Khi chúng ta tập hợp thì sẽ náo nhiệt rồi!
Tiêu Thu Thủy cũng phấn chấn lên, hứng khởi đáp:
- Ha ha, nếu anh để lão Thiết gặp được thì hắn sẽ cho anh một đấm, lần trước...
Tiếng cười làm sơn cốc hoang vắng nổi lên hai tiếng vọng nhỏ bé.
Mây bay trên sơn cốc.
Ngọn núi ẩn mình giữa hư vô, mịt mùng.
Tiêu Thu Thủy cười cười, dừng lại một chút, rồi lại cười một chút.
Ở phía xa bên sườn núi kia, có mây tía rực rỡ, không biết đó là một thế giới xa xăm như thế nào.
Tiêu Thu Thủy ngưng cười, nói:
- Anh cứ đi trước đi.
Hòa thượng Đại Đỗ không trả lời.
Tiêu Thu Thủy nhìn thi thể trên mặt đất, nói:
- Ít nhất trước khi đi tôi cũng muốn mai táng ông ta đã.
Người hắn nói đương nhiên là Thiệu Lưu Lệ.
Hòa thượng Đại Đỗ ngẩn ra hồi lâu, tiếp đó phất tăng bào, bước đi.
Tiêu Thu Thủy cứ nhìn theo tấm tăng bào vá rách trăm chỗ, vừa vẩn vừa nát, nhưng lại màu sắc tươi sáng đó đi xa, đến khi không thấy nữa mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Sau đó liền ngần ra một lúc rồi mới khẽ thở dài.
Lại quay về chỗ vừa rồi, tìm một vị trí thích hợp, bắt đầu đào đất, đào một cái hố thật sâu.
Sau đó hắn bắt đầu chuyển xác Thiệu Lưu Lệ.
Thiệu Lưu Lệ rõ ràng là đã chết, nhưng thân thể ông ta nặng hơn hắn dự tính nhiều.
Hắn dùng hai tay tới đỡ, đúng lúc đó, một chuyện kinh người xảy ra.
Cổ Tiêu Thu Thủy bị người ta bóp chặt.
Hắn lập tức cảm thấy nghẹt thở.
Người bóp cổ hắn là Thiệu Lưu Lệ.
Người bóp cổ hắn lại chính là Thiệu Lưu Lệ.