Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 12 : Một trăm ba mươi tư vị hảo hán

Ngày đăng: 05:45 22/04/20


Lại nói về trận chiến trên vách đá bên Cổ Nghiêm quan, gần Tương Giang, sau khi Tiêu Thu Thủy rơi xuống dưới sông, các cao thủ Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn, Đường Mãnh tới nơi, cứu được Đường Phương, Đường Bằng, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi, Khâu Nam Cố, mọi người cuối cùng cũng quay về phân cục Hoán Hoa kiếm Phái ở Quế Lâm.



Hoán Hoa Quế Lâm, khí thế hùng vĩ, không chút tầm thường, nhân thủ đông đảo, thậm chí còn hơn cả Hoán Hoa Thành Đô. Trên thực tế, mấy năm gần đây, chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái Tiêu Tây Lâu quả thực đã cho chuyển cả chủ lực lẫn thực lực đến phân cục Quế Lâm, cũng tức là dần dần biến phân cục thành tổng cục. Mà bản thân Tiêu Tây Lâu cũng cảm thấy mình già rồi, sắp phải rút lui rồi, sắp phải phong kiếm quy ẩn rồi, cho nên mới sắp xếp người kế nghiệp cùng đường lùi.



Mặt khác, Tiêu Tây Lâu cũng không có gì phải sợ hãi. Tổng bộ Thành Đô có các cao thủ Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San, Tiêu Đông Quảng, ông cũng yên tâm để Tiêu Dịch Nhân, về kiếm thuật đã là “trò vượt hơn thầy”, tới Quảng Tây. Luôn cả Tiêu Tuyết Ngư, Tiêu Khai Nhạn cũng được phó thác cho sư đệ Mạnh Tương Phùng, đi mở mang cục diện Quảng Tây.



Nhóm Tiêu Dịch Nhân vừa tới Quế Lâm liền lập tức báo cáo sự tình với Mạnh Tương Phùng.



Mạnh Tương Phùng tức khắc quyết định phương sách ứng phó.



Thứ nhất, ông cùng Đặng Ngọc Bình tới ngay Võ Đang, Thiếu Lâm cầu viện, nếu như tinh nhuệ hai phái xuất động thì Quyền Lực bang quyết không dám lỗ mãng.



Thứ hai, sai hai anh em Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Tuyết Ngư tới mười sáu môn phái lớn. Với địa vị cùng quan hệ của Tiêu Dịch Nhân trong võ lâm, đại khái cũng có thể liên hợp cao thủ bạch đạo, công khai chỉ trích Quyền Lực bang.



Thứ ba, Đường Mãnh dẫn Đường Phương, Đường Bằng, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi, Mã Cảnh Chung, tổng cộng tám người, gấp rút trở về Thành Đô cứu viện, hợp lực chống đỡ, chờ tới khi viện quân đến.



Thứ tư, Đường Cương cùng Tiêu Khai Nhạn chỉ huy Hoán Hoa Quế Lâm. Nếu như có kẻ địch xâm phạm thì phải tránh đối đầu trực diện, cố gắng phân tán áp lực của Quyền Lực bang với tổng cục, cũng như triển khai tiêu hao chiến, đánh giằng co với Quyền Lực bang, cho tới khi hai nhóm Tiêu Dịch Nhân, Mạnh Tương Phùng quay về hồi viện.



Sau khi xác định bốn lộ nhân mã, Mạnh Tương Phùng lại nhận được bồ câu đưa thư, có một người tới nơi.



Người này ở xa tận Quan Đông, nhưng chỉ cần Mạnh Tương Phùng gặp khó khăn là sẽ không quản ngày đêm chạy tới, cũng như Mạnh Tương Phùng cũng sẽ đối đãi với ông ta như vậy. Người đó không phải ai khác mà chính là “Thiên nhai phân thủ, Tương kiến bảo đao” Khổng Biệt Ly, cùng tề danh “Đông đao, Tây kiếm” với Mạnh Tương Phùng.



Do vậy Khổng Biệt Ly liền gia nhập đội thứ hai, thay đổi vị trí với Tiêu Dịch Nhân, hơn nữa, với võ công, kinh nghiệm, nhân tình của Khổng Biệt Ly đều đủ sức kêu gọi đồng đạo võ lâm hưởng ứng, ủng hộ.



Bọn họ quyết định mọi chuyện chỉ trong một buổi sáng, đến trưa lập tức xuất phát.



Tiêu Dịch Nhân chuyển sang đội thứ ba, cũng có nghĩa là thành lãnh đạo của đại đội trở về Tứ Xuyên cứu viện.



Thành phần chủ yếu của đội này gồm có chín người.



Ngoài ra còn có những người khác.



Một trăm ba mươi tư người.



Một trăm ba mươi tư tinh nhuệ của Hoán Hoa kiếm phái. Một trăm ba mươi tư trợ thủ của Tiêu Dịch Nhân. Một trăm ba mươi tư hảo hán. Một trăm ba mươi tư đệ tử của Quế Lâm kiếm môn phân cục Hoán Hoa.



Một trăm ba mươi tư người này gần như là toàn bộ tâm huyết của Hoán Hoa kiếm pháo mấy chục năm nay.



Có một bài ca, trong đó có một đoạn như thế này:



Tình và nghĩa, đáng ngàn vàng.



Lên núi đao, xuống địa ngục.



Có tiếc chi! Vì tri tâm.



Dù hy sinh, có tiếc chi?! (*)



Một trăm ba mươi tư đệ tử Hoán Hoa này chính là những người như vậy.



Bọn họ có thể vì Hoán Hoa kiếm phái mà chết, vì Tiêu Dịch Nhân mà chiến.



Chính vì có họ cho nên thanh danh của Tiêu Dịch Nhân trên giang hồ càng ngày càng vang dội.



Nhưng cũng khiến cho tâm trạng Tiêu Dịch Nhân trở nên nặng nề, lòng bàn tay đổ mồ hôi!



Một trăm ba mươi tư người này là gánh nặng của hắn.



Không nghi ngờ gì, đội ngũ mà hắn đang dẫn đầu này chính là tinh anh của Hoán Hoa kiếm phái, cũng là hy vọng của kiếm phái. Hắn không thể có sơ suất gì.



Bề ngoài hắn vẫn trầm tĩnh, trấn định, khí độ ung dung như cũ, kỳ thực trong lòng hắn còn căng thẳng hơn bất kỳ ai.



Nếu Quyền Lực bang muốn diệt Hoán Hoa kiếm phái, sợ rằng mục tiêu hủy diệt đầu tiên sẽ chính là một trăm ba mươi tư hảo hán này.



Mà nay hắn phải dẫn một trăm ba mươi tư người này, rời xa Quảng Tây, xuất chinh Tứ Xuyên, chẳng may trên đường có chuyện gì...



Nhưng hắn cũng biết, nếu không mang theo một trăm ba mươi tư hảo hán này, cuộc cứu viện lần này sẽ khó tạo thành hiệu quả gì.



Hắn thực hy vọng có Tiêu Thu Thủy ở đây, bởi vì Thu Thủy tuy trông có vẻ không hiểu chuyện, nôn nóng dễ mất bình tĩnh, nhưng cậu ta lại tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Không chỉ như thế, cậu ta còn hoàn thành mệnh lệnh tốt hơn bất kỳ ai khác!



Hơn nữa, có mặt cậu ta, mọi người cùng nhau vui đùa, cười nói với nhau, một khi gặp chuyện lại tỉnh táo hơn người, phản ứng mau lẹ dị thường.



Tóm lại có cậu ta ở đây sẽ có không khí tươi mới, chắc chắn không tẻ nhạt.



Lúc trước khi Tiêu Thu Thủy có mặt, Tiêu Dịch Nhân rất ít khi có cảm giác như vậy, bây giờ, cảm giác đó lại vô cùng mãnh liệt.



... Chẳng lẽ là vì Tiêu Thu Thủy đã vĩnh viễn không còn nữa?



... Nhưng cho dù thế nào thì trách nhiệm này cũng đã đè xuống rồi.



Tiêu Dịch Nhân biết trận chiến này có thể sẽ là trận chiến quan trọng nhất trong đời hắn.



Không cần biết là ai, có năng lực, hoặc có cơ hội đấu một trận tử chiến với Quyền Lực bang là đã đủ để rạng rỡ tổ tông rồi.



Tiêu Dịch Nhân biết muốn từ Quảng Tây tới Tứ Xuyên, trên đường chắc chắn sẽ gặp phục kích. Mấy người Thiết Tinh Nguyệt lúc ở Tứ Xuyên, Quý Châu, Quảng Tây đều gặp phục binh của Quyền Lực bang.



Vì thế Tiêu Dịch Nhân quyết định chọn đường vòng qua Vân Nam!



Đi vòng đường xa, bảo tồn thực lực, cũng tiện quyết một trận tử chiến với Quyền Lực bang. Một trăm ba mươi tư vị hảo hán này đều nhanh nhẹn, dũng cảm, chỉ cần không gặp phải phục kích, cước trình gấp rút, quyết không dể chút đường đi này lọt vào mắt.



Tiêu Dịch Nhân quyết định vòng đường xa, chọn lối mà thế lực Quyền Lực bang không ngăn cản được.



Hắn muốn theo lối Nghi Sơn, qua sông Hồng Thủy, sang hướng tây tới Bách Sắc, vào rừng đá Lộ Nam tỉnh Vân Nam, vượt hồ Điền, tiến Nhị Hải, từ Hạ Quan qua Nộ Giang lên Thượng Quan, lại chuyển sang Tây Khang, qua Độ Hà tới Hỗ Định rồi mới đến Nga Mi.



Bọn họ cũng thật sự làm được.



Bọn họ chỉ mất vài ngày đã từ Quế Lâm tới Bách Sắc.



Trấn Bạch Sắc có người Sung và bộ lạc Dao, là phân trạm cuối cùng của Hoán Hoa kiếm phái tại Quảng Tây, biệt danh là “Lục đảo”.



Ở đây chỉ có mười một đệ tử Hoán Hoa kiếm phái.



Ngày mùng một tháng sáu.



Đoàn người Tiêu Dịch Nhân đi qua Bách Sắc.



Mười một đệ tử trong trấn Bách Sắc đã bao giờ được thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời cuống tay cuống chân, rối lên một chặp mới cố gắng tiếp đãi nổi.



Ngày mùng hai tháng sáu.



Đoàn người Tiêu Dịch Nhân đã tiến vào Vân Nam, tới Quảng Nam vào buổi tối.



Quảng Nam là trạm đầu tiên của phân chi Hoán Hoa kiếm phái tại Vân Nam, biệt danh “Lục hồ”.



Chỗ này không thuộc phạm vi thế lực của Hoán Hoa kiếm phái, cho nên trong trạm không những ít người mà còn là trạm duy nhất của Hoán Hoa kiếm phái tại Vân Nam.



Trạm nhỏ này vốn có bốn đệ tử người tộc Di, cùng một người Hán tên Trần Định Khang là đầu lĩnh.



Tiêu Dịch Nhân tới Quảng Nam, đệ tử Quảng Nam không hề tới tiếp đón.




- Rút cuộc là công tử có mua không?



Thang Cẩm Thường nở một nụ cười mà hắn nghĩ là rất phong lưng phóng khoáng:



- Mua hoa, mua luôn cả người.



Hắn một tay lấy ra một thỏi bạc, một tay đặt lên bờ vai thon của cô gái.



Cô gái nghiêng người, tiện tay rút ra một đóa hoa lam, nhét vào tay hắn, nói:



- Hoa bán rồi, đưa tiền đây!



Đoạn trở tay, kéo lấy thỏi bạc.



Thang Cẩm Thường cảm thấy tức cười, thầm nghĩ cô gái này thật là tham lam, một đóa hoa mà đòi tới hai thỏi bạc? Lập tức tiện tay vứt đóa hoa đang cầm sang bên cạnh, cười nói:



- Bạc là mua người...



Đang muốn ôm tới thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.



Đau xong là tê dại.



Thang Cẩm Thường há miệng muốn hô, không ngờ lại không thể phát ra nổi một âm thanh.



Từ đóa hoa lam hắn ném đi có một con rắn cực nhỏ, cực mảnh, cực bé, cực ảo bò ra.



Rắn cong người, chui vào ống tay áo cô gái, biến mất không thấy đâu nữa.



Thang Cẩm Thường trợn trừng khóe mắt, kêu lên “ặc ặc” không thành tiếng, toàn thân tê dại, không còn hơi thở nữa. Chỉ thấy cô gái hơi le lưỡi, khẽ liếm đôi môi đỏ hồng, ẩm ướt, mỉm cười quyến rũ:



- Người yêu hoa, thì không nên vứt hoa. Vứt hoa, hoa lại có gai.



Sau đó cô ta bỗng làm một việc.



Một việc tàn nhẫn.



Cô ta móc mắt Thang Cẩm Thường, cầm lên trên tay.



Sau đó bàn tay thon dài, móng tay bôi đầy nhựa hoa phượng tiên đỏ rực, của cô ta đưa hai tròng mắt lên mồm, nuốt chửng xuống.



Thang Cẩm Thường không thể gào thét, nếu không, chỉ có gào thét mới có thể diễn tả sự sợ hãi trong lòng hắn lúc này.



Lâm Sinh Phu ở trên tầng mười sáu.



Lão đang cùng sư đệ Kim Duy Đa thương lượng chuyện tài vụ của phái Điểm Thương.



Thủ ở cửa tầng mười sáu là hai hộ pháp phái Điểm Thương.



Hai hộ pháp trước nay chưa từng rời khỏi Lâm Sinh Phu nửa bước.



Lâm Sinh Phu muốn họ trông giữ một thứ, nếu không có mệnh lệnh của Lâm Sinh Phu, cho dù là lửa đốt vào tận bên trong, hai ngươi cũng sẽ không rời khỏi phòng nửa bước.



Lâm Sinh Phu lại cảm thấy mình thật là vĩ đại, tới tận bây giờ lão cũng chưa từng để họ bị lửa đốt chết. Chỉ là có một lần, cũng là một lần duy nhất cách đây mười mấy lân, trong lúc đang trông giữ, một hộ pháp không nhịn được bỏ đi tiểu, khi hắn trở về, Lâm Sinh Phu đâm hắn một bút, đến bây giờ, một chân của hộ pháp đó vẫn còn lệch.



Sau đó hai hộ pháp liền không dám rời đi nửa bước nữa.



Vì điểm ấy, Lâm Sinh Phu càng nghĩ lại càng đắc ý.



Ánh mặt trời ban trưa chiếu vào, ngay cả sư đệ lão Kim Duy Đa cũng cảm nhận được vẻ đắc ý của chưởng môn sư huynh.



Ngoại hiệu của Kim Duy Đa là “Quỷ phủ thần công”, tay trái lão cầm đục, tay phải cầm chùy, cũng không biết đã đánh vỡ đầu bao nhiêu địch thủ.



Cho nên khi người trong võ lâm cho rằng lão chỉ có thể thay Lâm Sinh Phu tính toán sổ sách, trong lòng lão không biết là bất mãn tới mức nào.



Lão thật sự không hiểu tại sao sư huynh lão lại cười đắc ý như vậy.



Lão đang nghĩ thì đột nhiên, bên ngoài vang lên hai tiếng “bịch, bịch”.



Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa lão luyện giang hồ, vừa nghe đã biết đó là tiếng thân người ngã xuống đất.



Hai người nhanh chóng đưa mắt trao đổi rồi lập tức chia hai đường trái phải, phóng ra ngoài.



Sau đó tung cước đá văng cửa, thoáng chờ một chút rồi mới lao ra.



Bên ngoài không có người.



Hai hộ pháp đã biến mất.



Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa trơ mắt nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc.



Sau đó bọn lão phóng xuống tầng mười lăm.



Tiếp đó cả hai đều kinh hoàng.



Trong tầng tháp mười lăm có ba người chết.



Ba người đều là cao thủ phái Điểm Thương, nhưng lại chết không một tiếng động.



Ba người mỉm cười mà chết, mi tâm có một chấm đỏ, toàn thân không một vết thương.



Tầng tháp mười bốn có hai người chết.



Không những cách chết giống nhau mà đến cả dáng chết cũng giống hệt nhau.



Mười hai tầng tháp phía dưới cũng đều như vậy.



Tổng cộng mười lăm tầng tháp, có hai mươi sáu cao thủ phái Điểm Thương mất mạng.



Sau đó Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa liền trông thấy hai người nằm chết trên sàn đá cứng rắn bên ngoài tầng tháp dưới cùng, chính là hai vị hộ pháp.



Hai người này rõ ràng đã bị giết rồi mới bị ném xuống.



Lâm Sinh Phu và Kim Duy Đa cùng biến sắc: Hai người lao ra cửa tháp, chỉ thấy trên thảm có phía xa, Thang Cẩm Thường đã chết, tròng mắt bị người ta móc ra, máu chảy đầy mặt.



Có hai người, đứng cách thi thể không xa.



Hai người một già một trẻ.



Trẻ là một thiếu nữ, già là một ông lão hiền từ.



Cô gái cầm một rổ hoa tươi, duyên dáng, yêu kiều.



Ông lão xách một sọt cá, trông thấy Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa, sắc mặt liền hiền hòa giống như thấy con cháu mình vậy.



(*) Bài hát "Lục Tiểu Phụng"



http://youtube.com/watch?v=6G46sMSVm4g