Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 2 : Đại hiệp Lương Đấu

Ngày đăng: 05:45 22/04/20


Văn sỹ kia cười nói:



- Không cần nóng nảy.



Trong lúc nói, cũng không biết ông ta làm thế nào, một quyền của Chung Vô Ly đã đánh trượt.



Chung Vô Ly thoáng biến sắc, lại đánh ra một quyền, quyền này nhanh gấp đôi quyền đầu tiên, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn nhiều, nắm tay phát ra tiếng gió rít ghê người!



Văn sĩ vẫn bình tĩnh nói:



- Xin đừng động thủ mà.



Quyền của Chung Vô Ly lại đánh trượt.



Chung Vô Ly gầm lên giận giữ, lại đánh ra một quyền. Lần này sắc mặt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên, hiển nhiên là đã dùng đến mười hai thành công lực.



Văn sĩ bình thản nói:



- Tốt nhất là không phải đánh nhau.



Một quyền tan bi vỡ đá vậy mà không biết tại sao cũng vẫn đánh trượt.



Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới khẽ thở phào một hơi, biết võ công vị văn sĩ kia rất cao, không hề tầm thường, tuyệt không kém cha mình.



Văn sĩ lại giống như nhìn thấu tâm sự của Tiêu Thu Thủy, cười nói:



- Không cần lo, hắn đánh không lại ta.



Câu này thực khiến Chung Vô Ly tức giận cùng cực, hét lớn một tiếng, trở tay rút ra một cây gậy nhọn. Tiêu Thu Thủy giật mình, đang muốn cảnh báo nhưng lại khổ có miệng mà không nói được, chỉ nghe văn sỹ “ồ” lên một tiếng.



- Hóa ra các hạ là Chung Nhất Quật Chung Vô Ly tiên sinh, tại sao chóp mũi lại sứt mất một miếng thế kia...



Cây gậy nhọn thoáng chớp động, “xoẹt” một tiếng, đâm tới, cùng lúc đó, Liễu Hữu Khổng đã lẻn đến sau lưng văn sĩ, nhanh như cắt đâm hai châm vào huyệt Ngọc Chẩm và thắt lưng ông ta!



Lần này Tiêu Thu Thủy thật sự biến sắc, nhưng lại chỉ thấy thân hình vị văn sĩ kia khẽ xoay tròn, giống như sau lưng có mắt, hai châm đâm tới đều trượt.



Chỉ nghe ông ta khẽ than:



- Sao phải ra tay tàn độc như vậy.



Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng lại càng không nói năng gì, hai châm một gậy toàn lực xuất kích, trong chớp đã đã đánh ra không biết bao nhiêu gậy, đâm ra không biết bao nhiêu châm!



Tà áo vị văn sĩ kia tung tay, chỉ toàn tránh né, không hề đánh trả một chiêu nào, nhưng hai người Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng lại chẳng chạm được tới vạt áo ông ta.



Kỳ thực, võ công của Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng tuyệt không dưới Tiêu Thu Thủy, nhưng hai người dốc toàn lực vẫn không thể làm vị văn sĩ kia đánh trả một chiêu. Ông ta dịch chuyển, tránh né nhưng thân hình vẫn không hề rời khỏi vị trí, bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới nhận ra, võ công người này sợ rằng còn cao hơn cả Âm Dương thần kiếm, Trương Lâm Ý!



Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng điểm, đâm, chọc, đánh, xuất hết pháp bảo nhưng thủy chung vẫn không chạm được vào văn sĩ!



Cứ đánh như vậy một hồi, sắc mặt Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đều đã đỏ bừng, thở hồng hộc, xung quanh cũng có một đám đông quây lại xem, chỉ trỏ bàn tán. Vị văn sĩ cười nói:



- Được rồi mà, chúng ta cũng không phải loại bán thuốc, không cần diễn trò khỉ cho người ta xem nữa.



Người dân trấn Cao Yếu có vẻ rất quen thuộc với vị văn sĩ đó, lại cực kỳ thân thiết, một ông lão ăn mặc như thương nhân cũng lên tiếng:



- Diễn trò thì cũng không đến lượt các vị diễn đâu.



Một người trung niên dáng vẻ như viên ngoại nói:



- Luyện võ công trước mặt Lương đại hiệp đúng là đánh trống qua cửa nhà sấm.



Tiêu Thu Thủy nghe vậy không khỏi chấn động: Lương đại hiệp? Chẳng lẽ là...?



Đúng lúc đó, đột nhiên có người quát lớn:



- Dừng tay!



Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đã đánh đến phát cuồng, lại không thể xuống thang, chỉ có thể liều mạng dây dưa, nhưng nghe thấy tiếng quát đó, cả hai không ngờ lại đều ngoan ngoãn dừng tay.



Tiêu Thu Thủy nhìn lại, trái tim lập tức chìm xuống.



Có hai người đi tới, Tiêu Thu Thủy liếc nhìn đã nhận ra người bên trái:



Kẻ đó không phải ai khác mà chính là Nhất Động thần ma của Quyền Lực bang, Tả Thường Sinh!



Tả Thường Sinh chính là chủ tướng, phụng mệnh bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu, tấn công nhà họ Tiêu Hoán Hoa.



Nếu không phải có Tả Thường Sinh thì Chu Hiệp Vũ cũng sẽ không bị trọng thương.



Nhưng trong trận đánh ở Kiếm Lư, tuy Chu Hiệp Vũ đã bị thương nhưng Tả Thường Sinh cũng bị đôi tay sắt của Chu Hiệp Vũ đánh trúng một chiêu Song phong quán nhĩ, theo lý mà nói không chết cũng phải trọng thương. Chẳng ngờ Tả Thường Sinh lại xuất hiện ở đây, ngoài sắc mặt có hơi nhợt nhạt ra thì tuyệt không có vẻ gì là bị trọng thương cả.



Xem ra tên Tả Thường Sinh này, bụng thành một lỗ lớn mà vẫn còn sống, hơn nữa còn luyệt thành tài lại người nghe phải kinh hãi, quả thực là có sức sống hơn người.



Tiêu Thu Thủy trông thấy hắn, liền bắt đầu lo lắng cho vị “Lương đại hiệp” kia.



Trong lòng hắn lại hy vọng, “Lương đại hiệp” mau mau bỏ đi, đừng có chọc vào bãi nước đục Quyền Lực bang này, Quyền Lực bang không hề dễ trêu. Hắn lại quên mất rằng bản thân mình không những đã chọc đến Quyền Lực bang mà tính mạng còn đang rất nguy hiểm.



Một mình Tả Thường Sinh đã đủ khó đối phó rồi, mà trông người ở bên cạnh hắn có vẻ thân phận khí thế còn cao hơn cả Tả Thường Sinh.



Người đó tướng mạo đường đường, Tiêu Thu Thủy từng gặp mặt cùng chiến đấu với không ít ma đầu của Quyền Lực bang, bao gồm cả Phó Thiên Nghĩa, Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần, Hoa Cô Phần, Tả Thường Sinh, Khang Xuất Ngư, Tân Hổ Khâu, Diêm Quỷ Quỷ, Liễu Thiên Biến, Đồ Cổn, Bành Cửu, Đỗ Tuyệt, Dư Khốc Dư, Huyết Ảnh đại sư, nhưng không ai có thanh thế được như người này.



Người này ăn mặc trang phục của tiêu sư, rất giống với Chung Vô Ly và Liễu Hữu Khổng, Tiêu Thu Thủy lập tức nhận ra, hai tên Chung, Liễu sau khi bị thương dưới tay Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố trên lầu Giáp Tú, chắc chắn là đã chạy tới chỗ người này để tráh họa.



Rút cuộc thì người này là ai?



Lương Đại Hiệp lại mỉm cười, lập tức bóc trần thân phận của người đó:




Khuất Hàn Sơn cười lớn:



- Lương đại hiệp, có tôi và huynh ở đây, Quyền Lực bang sao dám hoành hành!



Khang Xuất Ngư cũng cười cười nói:



- Kẻ này đánh gãy bốn cái răng của người khác, bây giờ cũng bị người ta đánh gãy bốn cái, quả là báo ứng đến nhanh.



Lương Đấu thở dài:



- Thân thủ Khuất huynh thật cao, từ sau lần chia tay ở núi Võ Đang, hôm nay tôi lại được mở rộng tầm mắt rồi!



... Trong lòng Tiêu Thu Thủy lại vừa vội vừa tức: Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư làm hết phần người tốt, khiến Lương Đấu không nghi ngờ đến hai người bọn chúng.



... Lương đại hiệp gặp nguy rồi!



... Tiêu Thu Thủy hận không thể lập tức hét lên: Khuất Hàn Sơn là tên lừa đảo, Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm vương!



Khuất Hàn Sơn đột nhiên nói:



- Chuyện ở ở đây cứ giao cho anh em là được, Lương đại hiệp tốt nhất là nên đi cùng Khang tiên sinh một chuyến.



Lương Đấu không hiểu tại sao, hỏi:



- Có chuyện gì?



Khuất Hàn Sơn nghiêm mặt đáp:



- Cổ Thâm thiền sư tới rồi.



Lương Đấu ngạc nhiên hỏi:



- Tung Sơn Cổ Thâm?



Khuất Hàn Sơn mỉm cười:



- Chính là Cổ Thâm.



Lương Đấu động dung, hỏi:



- Tại sao ông ta lại tới Quảng Đông?



Khuất Hàn Sơn mỉm cười đáp:



- Ông ấy tới Quảng Tây trước, tôi đã tiếp đại vài ngày, hôm nay ông ấy tới Quảng Đông, luận vai chủ khách, tôi thấy Lương đại hiệp vẫn nên đi một chuyến là hơn.



Lương Đấu thoáng trầm ngâm:



- Ông ta tới rồi, tôi tự nhiên là nên đi. Chỉ là chuyện ở đây..



Khuất Hàn Sơn ung dùng cười:



- Chỗ này tôi có thể thay Lương đại hiệp lo liệu.



Lương Đấu chắp tay cảm ơn:



- Có Khuất huynh ở đây thì tôi yên tâm rồi.



Đoạn quay sang phía Khang Xuất Ngư, hỏi:



- Cổ Thâm thiền sư giờ đang ở đâu?



Khang Xuất Ngư chỉ đường:



- Đang ở gần Thất Tinh Nham.



Lương Đấu suy nghĩ một chút, nói:



- Được vậy tôi đi.



Lại quay sang phía Tiêu Thu Thủy, khẽ cười cười, nhìn Khuất Hàn Sơn nói:



- Nên giải huyệt cho cậu ta trước, cậu ta chịu đưng lâu rồi.



Khuất Hàn Sơn cười lớn:



- Đó là tất nhiên, lão tam nhà họ Tiêu, vốn là con của bạn cũ, tôi không giúp cậu ta thì giúp ai?! Hơn nữa có Khuất Hàn Sơn tôi, còn ai dám động vào một sợi lông của cậu ta! Càng huống hồ còn có lời vàng của Lương đại hiệp!



... Lão cáo già!



Trong lòng Tiêu Thu Thủy lạnh ngắt, không cần biết Cổ Thâm thiền sư có tới hay không, nhưng Khuất Hàn Sơn đang cố ý dụ Lương Đấu rời đi.



.... Đại hiệp Lương Đấu đi lần này, sợ rằng sẽ mãi mãi không nhìn thấy mình nữa.



Tiêu Thu Thủy cũng biết Cổ Thâm thiền sư, trong “Kiếm Khí Trường Giang”, trên lầu Trích tiên, Tiêu Thu Thủy đại chiến Hung Thủ, từng sử dụng “Tiên nhân chỉ” nổi danh “Nhất chỉ phá thất thập nhị kỹ” của Cổ Thâm thiền sư đấu với Thiếu Lâm hổ trảo của Anh Kiếm Ba. Cổ Thân thiền sư chính là bạn tốt của Tiêu Tây Lâu.



... Cổ Thâm có tới hay không thì không biết, nhưng Khuất Hàn Sơn quyết ý giết mình diệt khẩu là chuyện chắc chắn.



... Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm vương của Quyền Lực bang!



Tiêu Thu Thủy lại không thể nói ra được.



Đại hiệp Lương Đấu cuối cùng cũng đi rồi.