Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 106 : Nơi Mũi Kiếm Hướng Về (Hạ)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Dương Túc Phong than nhẹ một tiếng, còn muốn nói tiếp, Nham Long đã đến nói Ni Mục Lai cầu kiến hắn. Dương Túc Phong hướng Phượng Thải Y mỉm cười, thản nhiên nói: “Chúng ta đi gặp hắn đi.”



Phượng Thải Y vui vẻ đồng ý.



Nham Long lại hết sức kinh ngạc, còn có chút phản cảm nói: “Sư trưởng, Tham mưu trưởng, hắn chỉ là một tù binh, hai người phải tự đi đến đó sao? Nếu theo quy củ trước đây, tôi giải hắn đến đây mới đúng.”



Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta sẽ tự đi gặp, ngươi đi trước dẫn đường.”



Nham Long lẩm bẩm cho chính bản thân mình nghe, tựa hồ không cách nào giải thích được, tại sao phải khách khí với một gã bại quân như thế, nếu không hợp tác thì chỉ cần bắn một phát cho chết là xong chứ cần gì phải thế. Đi một đoạn đường dài mới đến được nơi đã bố trí Ni Mục Lai. Dựa theo mệnh lệnh vừa rồi của Dương Túc Phong, Ni Mục Lai đích xác đã được đãi ngộ rất tốt, ngoại trừ vũ khí và tùy tùng, an toàn và tự do đều có được thoải mái.



Nham Long nói lớn : «Ni Mục Lai ! Sư trưởng chúng ta và Tham mưu trưởng đến gặp ngươi ! »



Ni Mục Lai ngạo nghễ đứng giữa phòng, một chút ủ rũ của bại quân cũng không có, ngược lại giống như một con gà chọi đang tức giận, vẻ hiếu chiến tràn ngập trên mặt, hai mắt lại đỏ rực như một con bạc vừa thua cuộc, thấy hai người tiến đến, thần sắc càng thêm cao ngạo, hừ mũi một tiếng, khiến cho người trầm tĩnh như Phượng Thải Y cũng nhịn không được phải cau mày.



Dương Túc Phong lại thản nhiên ngồi lên ghế nơi góc phòng, thấy Ni Mục Lai không thèm ngó ngàng đến mình cũng không thèm tức giận, thản nhiên nói: “Ni Mục Lai tướng quân, ta biết trong lòng ngươi không phục, thậm chí còn cho rằng ta dùng yêu pháp mà chiến thắng. Trong lòng ngươi, chiến sĩ Lỗ Ni vốn là bất bại. Đương nhiên ta cũng công nhận rằng Lỗ Ni chiến sĩ là bộ binh vĩ đại nhất, bọn họ dũng cảm, bọn họ kiên cường, tinh thần hy sinh của bọn họ đều khiến ta bội phục. Nói ra không sợ ngươi cười, ta nằm mơ cũng nghĩ đến sẽ thống lĩnh một quân đội như Lỗ Ni chiến sĩ.”



Một loạt câu tâng bốc đã khiến cho thần sắc Ni Mục Lai cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút.



Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như cũ, cười nói: “Nhưng, tướng quân Ni Mục Lai thân ái, hôm nay ta đến đây không phải để đàm luận về sự vĩ đại của chiến sĩ Lỗ Ni. Chúng tôi đến đây gặp ngươi, chủ yếu là muốn chuyển đạt một vài tin tức cho thủ trưởng của ngươi, tướng quân Đề Lan Qua Lai. Ta đối với hắn rất bội phục, hắn là tướng lãnh trẻ tuổi có triển vọng nhất Lỗ Ni Lợi Á, dưới sự thống lĩnh của hắn, quân đội Lỗ Ni Lợi Á ngày càng phát triển. Lần này xảy ra chiến dịch Đông Nhật hoàn toàn là do song phương chúng ta không hiểu biết lẫn nhau, cho nên ta bất đắc dĩ phải phản kích. Ta tin rằng tướng quân Đề Lan Qua Lai sẽ hiểu được nỗi khổ của ta. Để chứng tỏ thành ý của ta, ta muốn ngươi viết một phong thư, chuyển đạt thành ý của ta. Song phương hoàn toàn có thể đàm phán và đẩy mạnh quan hệ, loại bỏ hiểu lầm, khi sứ giả đến thì các ngươi sẽ được trở về, Dương Túc Phong ta đã nói thì quyết không nuốt lời.”




Phượng Thải Y cau mày nói: “Thiếp mời chính là Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức liên danh phát ra, tuy nhiên nhân vật chính vẫn là Tiết Phức. Túy ông không phải là rượu, ta xem lần này hội nghị Đan Phượng sẽ không có kết quả tốt, vị trí đại đô đốc Mỹ Ni Tư gì gì đó căn bản cũng là chuẩn bị cho Tiết Phức mà thôi.”



Dương Túc Phong cười khổ nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”



Đan Nhã Huyến ngắt lời: “Dương đại công tử nói tôi chuyển lại ý của người cho ngươi biết, nói là người nhận thấy tham gia loại hội nghị như thế này cũng không ích lợi gì, chi bằng không tham gia, ai mà chả biết bọn họ không có hảo tâm.”



Dương Túc Phong thở dài buồn bã, thản nhiên nói: “Cho dù đi, cũng chỉ là bồi tiếp thái tử đọc sách mà thôi.”



Phượng Thải Y suy nghĩ một chút nói: “Cứ đi, ít nhất cũng mở mang kiến thức, hiểu rõ bọn họ một chút! Chuyện tương lai sẽ rất khó nói, tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng. Hơn nữa Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức dù sao cũng là người phát ngôn ở Mỹ Ni Tư, có lẽ chúng ta có thể từ bọn họ hiểu rõ được nhiều tình huống, nhất là thời gian mà bọn họ chuẩn bị rút lui. Chúng ta không thể cứ nắm quyền lực một cách yếu ớt mãi được, họ có quyền lực, chúng ta phải tận lực tranh thủ mới được.”



Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, buồn rầu nói: “Ta nghĩ đến tiểu tử Tiết Phức kia là đã muốn đánh hắn, ta sợ đến lúc đó ta kìm chế không được, cho hắn một phát súng, chết đi thì sẽ gây hỗn loạn lớn. Đến lúc đó, một hội nghị liên minh trang nghiêm lại bị ta làm cho thành cảnh chó nhảy gà bay thì không hay chút nào.”



Phượng Thải Y thản nhiên nói: “Cho dù náo loạn thì sao? Không lẽ ngươi mãi mãi không dám đối mặt với hắn sao?”



Dương Túc Phong thâm trầm suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng nói: “Cũng đúng, đối mặt vẫn phải đối mặt, ta sẽ đi xem sao. Ngày 22 tháng 12, thời gian cũng gấp, chỉ có hai ngày thời gian, không biết có nên xuất phát vào sáng mai hay không?”



Phượng Thải Y gật đầu, gọi đến một người tham mưu, phân phó: “Mời Tang Cách và Nham Long đến đây.”