Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 113 : Bàn Long Cốc (Thượng)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Gần như tất cả các chiến sĩ đều thảng thốt, vũ khí trong tay bất giác lơi lỏng. Nhưng họ mau chóng phát hiện, đám quan binh này rõ ràng không có ý tốt, vũ khí trong tay dưới ánh lửa ánh lên rất rõ, người nào người nấy sặc mùi sát khí. Vì thế bọn họ ko do dự cầm chặt vũ khí, ngắm chuẩn đám người này.



Tang Cách ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ muốn gì? Tần Tiêu Đình định làm gì đây?”



Dương Túc Phong cười gằn: “Không phải Tần Tiêu Đình mà là bộ đội của Mai Cáp Đức. Chuẩn bị chiến đấu!”



Nham Long lẩm bẩm: “Bọn họ đều là biên phòng quân, vì sao lại tấn công chúng ta?”



Dương Túc Phong nói như đinh đóng cột: “Bất luận là ai, chỉ cần muốn bất lợi cho chúng ta thì đó là kẻ địch!”



Tiếp theo mệnh lệnh ngắn gọn của Dương Túc Phong, chiến sĩ vòng ngoài nổ súng, nhưng loạt đạn này bắn lên trời, đồng thời Tang Cách cao giọng quát to: “Người phía trước, lập tức dừng lại, thông báo thân phận trước…”



Không có tiếng hồi đáp. Tang Cách phất tay xuống, mưa đạn rào rào bay tới, biên phòng quân đi hàng đầu liên tiếp ngã xuống. Thế nhưng bọn chúng vẫn hùng hổ tiến lên, tốc độ càng nhanh, người cũng càng đông, tưởng chừng muốn bẻ gãy phòng tuyến Lam Vũ quân trong nháy mắt. Bọn chúng huy động Viên nguyệt loan đao, đạp lên xác đồng bọn, từng bước từng bước áp sát Lam Vũ quân, miệng hò hét: “Giết giết giết!”



Dương Túc Phong từ sau nham thạch nhìn ra, địch nhân ước chừng một ngàn người. chỉ có ba phần tư là quân chính quy, một phần tư còn lại ăn bận lung tung, chắc là nhân mà do Tiết Phức tập hợp. Tuy đã dự đoán được Tiết Phức có thể gây bất lợi với mình song Dương Túc Phong có điểm không hiểu, Mai Cáp Đức vì cớ gì lại dốc sức muốn tiêu diệt mình. Theo lí mà nói, bản thân Dương Túc Phong chưa từng quen biết Mai Cáp Đức, không thể nói là vì ân oán cá nhân. Điều động cả một lượng lớn biên phòng quân thế này hình như không cần thiết.



Bất quá, thời điểm này, hắn cũng không hơi đâu mà truy vấn tới tận ngọn nguồn gốc rễ, chỉ chăm chăm đẩy lùi địch nhân. Mấy chiến sĩ Cung Đô quay quanh pháo cối, chuẩn bị khai hỏa nhưng bị Dương Túc Phong ra hiệu ngăn lại: “Đạn pháo không nhiều, phải để dành, sẽ có lúc dùng!”
Dương Túc Phong bình thản: “Sư đoàn trưởng Tần Tiêu Đình cũng đến ư? Ai da, không ngờ có nhiều người muốn dồn ta vào chỗ chết đến vậy!” trong lòng hơi giật mình, Mai Cáp Đức và Tiết Phức muốn đối phó với mình đã đành, sao đến Tần Tiêu Đình cũng có phần vậy?



Tên phó quan lạnh lùng: “Dương Túc Phong, ngươi có mười phút suy nghĩ, ta còn phải trở về phục mệnh!”



Dương Túc Phong hờ hững: “Không cần mười phút! Ngươi về nói với Mai Cáp Đức và Tiết Phức, câu trả lời của ta chỉ có một, đó là năm chữ: bọn mày đi chết đi!”



Tên phó quan quay đầu bỏ đi.



Tang Cách cười ha hả: “Mai Cáp Đức và Tiết Phức nghe thấy câu này mặt sẽ vui lắm đây!”



Nhưng Dương Túc Phong không cười nổi.



9 giờ sáng, đợt công kích thứ nhất trong ngày bắt đầu, xuất động lại là liên đội bộ binh hạng nặng của Tần Tiêu Đình. Hành động này đã bẻ gãy một chút vọng tưởng cuối cùng của Dương Túc Phong, Tần Tiêu Đình quả thực tham dự vào cuộc công kích này.



Trong danh sách chiến đấu của đế quốc, bộ binh hạng nặng chiếm vị trí không nhiều, bởi vì bọn họ chủ yếu dùng để đối phó với kị binh. Song từ khi có nhiều người phát hiện ra, đối phó với kị binh còn có một biện pháp tốt hơn nữa là dùng chính kị binh, địa vị của bộ binh hạng nặng suy yếu dần. Bộ binh hạng nặng đồi hỏi phải nhấc được một thuẫn bài hình thoi nặng ba chục cân, kèm theo hai thanh trường mâu dài hai thước, nặng bốn năm chục cân. Không những đòi hỏi thể lực cực cao mà sức nhẫn nại và ý chí cũng phải gấp mấy lần. Cho nên trong các sư đoàn thường không có biên chế chủng quân này, chỉ có một số không có kị binh lại phải thường xuyên đối mặt với kị binh mới có cơ hội trình diễn phong thái của chủng bộ binh hạng nặng. Sư đoàn Tần Tiêu Đình vốn trú tại Tố Xuyên, chuyên đối phó với kị binh du mục, lẽ dĩ nhiên là có bộ binh hạng nặng.