Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 116 : Hóa Ra Là Vậy (Thượng)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Dương Túc Phong nhếch môi cười nhạt, vừa buồn cười vừa trông đợi, không biết chín năm nữa sẽ như thế nào, có điều sống được tới chừng đó hay không còn chưa biết. Còn đang mơ màng ao ước thì tiếng bước chân nặng nề truyền tới, một viên thượng úy hấp tấp chạy vào báo cáo: “Phong lĩnh, Tần Tiêu Đình đến!”



Dương Túc Phong sầm mặt, ráng nhẫn nại không để bốc hỏa lên đầu, hay dữ, cái tên quỷ vật này lại dám tới đây. Hắn quay đầu nhìn bọn Nham Long, mỉm cười: “Các ngươi tiếp tục tán gẫu đi, xem ai được số phiếu tối đa, một hồi nữa ta quay lại điểm số, chừng đó Lam Vũ quân chúng ta bỏ phiếu chung...”



Ra đến trước trận địa, quả nhiên Tần Tiêu Đình hiên ngang đứng đó, gương mặt anh tuấn lạnh lùng mà nặng nề.



Dương Túc Phong hít mạnh một hơi, dằn cơn tức giận xuống, chậm rãi: “Tần Tiêu Đình, ngươi muốn khuyên ta đầu hàng hả? Dương Túc Phong ta đắc tội với ngươi chỗ nào? Sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết hả? Rút cuộc ngươi có mưu mô gì?”



Tang Cách phẫn nộ, vừa chửi vừa chĩa nòng súng vào đỉnh đầu Tần Tiêu Đình, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến đầu y nổ tung.



Có vẻ đã dự đoán trước phản ứng này của Dương Túc Phong, Tần Tiêu Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh cất giọng khàn khàn: “Ngươi xem tờ giấy này đi, xem xong sẽ rõ tất cả.” Nói xong móc từ trong người ra một tờ giấy cháy xém, đưa cho Dương Túc Phong.



Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn Tần Tiêu Đình chòng chọc, ánh mắt thâm trầm như muốn xuyên suốt cả con người y, tiếp lấy tờ giấy mở ra xem. Chỉ thấy góc trên cùng bên trái đã bị lửa đốt cháy, những chỗ khác cũng có vết lửa xém, góc trên bên phải có mấy chữ “Tuyệt mật”, “Đọc xong tiêu hủy”, rõ ràng bên trong thư là mệnh lệnh của Bộ Quân Vụ gửi cho Mai Cáp Đức và Tần Tiêu Đình. Hắn đọc hết một lượt, tức thì biến sắc, khẩu Mễ Kì Nhĩ trong tay buông ra lúc nào không hay. Phong thư tuyệt mật này rõ ràng yêu cầu hai người bọn họ trước khi rút lui phải diễn vở kịch “Mượn đường phạt Quắc”, đem Dương gia nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa đồng thời tiêu hủy toàn bộ công xưởng xí nghiệp ở cảng Bà Châu, san thành bình địa.
Đợt công kích Bàn Long cốc thứ nhất đều là bộ đội của Mai Cáp Đức. Bởi vì hắn nhận ra Tần Tiêu Đình không kiên định nên không tin tưởng y. Có điều hắn không ngờ tới, Tần Tiêu Đình lại dùng cách này để tạo cơ hội gỡ hòa cho Dương Túc Phong, chỉ là, Tần Tiêu Đình không ngờ cơ hội công bằng này đã mang lại tổn thất nghiêm trọng cho cả đôi bên. Nhất là đối với Tần Tiêu Đình, chứng kiến bộ đội ngày trước của mình chịu tổn thất nặng nề như vậy, lòng y đau như dao cắt, thành thử quyết định nói chuyện với Dương Túc Phong một lần.



Tần Tiêu Đình chậm rãi nói: “Phong, ngươi là quân nhân đế quốc...”



Dương Túc Phong biết ý Tần Tiêu Đình, không khách khí cắt ngang, nói chắc như đinh đóng cột: “Tần Tiêu Đình, ta đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng ta có thể nói chắc với ngươi, ta tuyệt đối không bó tay chịu trói lần nữa. Cho dù kẻ đó là ai, có là hoàng đế hay thiên vương lão tử, muốn lấy mạng ta không dễ đâu! Muốn giết chết ta chỉ có một biện pháp duy nhất là gặp nhau trên chiến trường! Bằng không, ta tuyệt đối không để rơi vào tay các ngươi!”



Tần Tiêu Đình đau xót khôn cùng, nói: “Phong, lần này là nội bộ chúng ta tự tàn sát lẫn nhau! Chúng ta đã tổn thất quá nhiều sinh mệnh ở Bàn Long cốc này rồi, không nên tiếp tục nữa...”



Dương Túc Phong đáp không cần suy nghĩ: “Được, ngươi đã không muốn đôi bên tổn thất nữa. Vậy thì ngươi lập tức cùng Mai Cáp Đức và Tiết Phức triệt thoái bộ đội, mở đường cho ta về phủ Lệ Xuyên, ta sẽ không truy kích. Còn không, miễn bàn!”



Tần Tiêu Đình đăm đăm nhìn Dương Túc Phong, nói từng chữ một: “Ngươi đã quyết? Ngươi quyết định gánh mọi hậu quả của việc kháng lệnh hoàng đế?”