Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 123 : Nguyệt Quang Lang Nha (Hạ)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Dương Túc Phong thở dài một tiếng, súng trong tay ngắm vào thân ảnh Sương Nguyệt Hoa. Với khoảng cách xa như thế, hắn cũng không cầu cho có thể bắn trúng nàng, nhưng chiến mã của nàng lại là một mục tiêu thật rõ ràng. Đoàng đoàng đoàng, liên tục sáu phát súng phát ra, chiến mã Sương Nguyệt Hoa ngã lăn ra đất, bản thân nàng bởi vì quán tính mà văng ra ngoài, vừa vặn rơi trước mặt Hiên Kiệt.



Tuy nhiên thân thủ của nàng hết sức nhanh nhẹn, mặc dù ngã xuống, nhưng lại lập tức bật người ngay dậy, trường kiếm trong tay vừa khéo ngăn cản được loan đao chém đến của Hiên Kiệt, nhưng cũng vì giao đấu kích liệt mà khăn che mặt của nàng đã bị gió cuốn bay, lộ ra chân diện mục, hơn nữa loan đao của Hiên Kiệt còn hung ác xẹt đứt một lọn tóc của nàng tung bay trong gió. Trong lòng nàng phẫn nộ vạn phần, mặc dù võ công cao cường, kiếm pháp trác tuyệt, nhưng dù sao vẫn bị Hiên Kiệt chiếm thế chủ động, lực đạo loan đao của Hiên Kiệt thế mạnh lực nặng, khó có thể chống lại, nhất thời, hai người giằng co lẫn nhau, khó phân thắng bại.



Đám kỵ binh còn lại không có Sương Nguyệt Hoa dẫn đầu, bị Bách kích pháo của Lam Vũ quân oanh tạc, ngã nhào, sau đó lại bị loạn đao của chiến sĩ Hốt Kỵ Thi chém chết, hoặc bị chiến mã kéo đi chạy loạn trong hàng rào kẽm gai, máu thịt dính đầy trên dây thép, tiếng kêu thảm vẫn vang lên, thậm chí có người vì muốn ngăn cản đồng bọn lại, kết quả là bị đồng bọn đánh ngã xuống ngựa, bóng người nhanh chóng không còn thấy đâu nữa.



Kỵ binh cho đến bây giờ vẫn chưa gặp phải đại pháo oanh tạc bao giờ, giờ phút này đã hoàn toàn mất đi phương hướng tiến công, không cách nào thoát khỏi cảnh hỗn loạn.



“Phong, huynh đánh trận này cắt đứt xương sống của Nguyệt Quang Lang, ta nghĩ bọn họ cả ngàn năm cũng không quên được. Đội kỵ binh này vốn là bọn họ phải vất vả lắm mới huấn luyện được, bình thường cũng không dễ dàng lấy ra sử dụng. Hôm nay bị huynh giết sạch, Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi nhất định là muốn ăn thịt huynh.” Vũ Phi Phàm than thở nói, đối với Bách Kích pháo lộ ra vẻ hâm mộ, nóng lòng được thử.



“Ta muốn đầu tiên hạ kỵ binh của bọn chúng. Sau đó bộ binh sẽ đối đầu với bộ binh, chúng ta có gì mà phải sợ.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói.



Kỵ binh còn sót lại của Nguyệt Quang Lang rất nhanh chóng bị người Hốt Kỵ Thi giết sạch, ba ngàn kỵ binh trong vòng chưa đến nửa giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại máu tươi đầy đất, thi thể khắp nơi, chuyện này khiến cho người chỉ huy như Sương Nguyệt Hoa thương tâm đến ngơ ngẩn, liền theo đó mang theo lửa giận ào lên.



Nàng rốt cuộc hiểu được tổn thất của kỵ binh không phải là vì người Hốt Kỵ Thi dũng cảm, cũng không phải vì bản thân nàng vô năng, mà là vì ở đỉnh núi phía nam có những cỗ đại pháo độc ác phun lửa. Nàng huýt lên một tiếng sáo dài, một kiếm bức lui Hiên Kiệt, lập tức thi triển khinh công xông xuống núi, chỉ nhìn thấy một bóng người màu tím phiêu hốt chớp lên liên tục trên mặt đất, chỉ chốc lát đã quay về gần lại miệng hồ lô, xông lên sườn núi phía nam dựng đứng.



Hai mươi khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ sang trọng không chút do dự nhắm thẳng vào thân hình đang tung bay của nàng.




Nhưng Dương Túc Phong vẫn lắc đầu như cũ, lệnh cho Tang Cách chỉnh đốn đơn vị, chuẩn bị rút khỏi chiến trường, Tang Cách không phục nhưng cũng đành rời đi.



Vũ Phi Phàm thản nhiên vỗ vai Tang Cách, mỉm cười nói: “Mệnh lệnh của Phong lĩnh sẽ không sai, chấp hành đi.”



Nghe thanh âm của Vũ Phi Phàm, Dương Túc Phong xuất hiện một chút cảm xúc, nói: “Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi không hề đơn giản! Có thể tiến có thể thối, có thể đưa lên có thể đặt xuống, không phải là người tầm thường. Nếu đổi lại là người thường, khi kỵ binh bảo bối của mình bị tổn thất, nhất định sẽ tức tối, bất chấp tất cả để xông lên, cho dù phải trả giá đắt cũng phải tiêu diệt toàn bộ địch nhân mới cam lòng, đương nhiên là như thế thì bản thân mình cũng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi thối lui vào lúc này, Tằng gia nhất định sẽ gặp phiền toái lớn, Tằng Củng tuyệt đối sẽ không thể nào giữ lại nhiều người như thế trong nhà mình hàng ngày được.



Vũ Phi Phàm thản nhiên nói: “Dương huynh, đây chẳng phải là kết quả tốt nhất mà huynh chờ mong sao? Tằng gia vẫn còn, Nguyệt Quang Lang cũng vẫn còn. Thỏ chết chó vào nồi, nếu huynh giết chết địch nhân, Tằng Củng cũng sẽ không cần huynh nữa.”



Hai người nhìn nhau cười, Dương Túc Phong nói: “Người hiểu ta, chỉ có Minh Phàn huynh.”



Quả nhiên Nguyệt Quang Lang rút lui đã khiến cho sĩ khí Tằng gia dâng cao, người Hốt Kỵ Thi và các lực lượng vũ trang khác đều nhân cơ hội tổ chức truy kích, duy chỉ có Dương Túc Phong là vẫn như cũ, chỉ hạ lệnh bắn pháo từ xa xa làm bộ mà thôi. Kết quả là những người đuổi theo bị Nguyệt Quang Lang phản kích, khiến cho tổn hại hơn hai trăm người, ngay cả đệ đệ của Hiên Kiệt là Hiên Liệt cũng suýt nữa mất mạng dưới hồi mã thương của Đông Phương Nhất Luyến, vội vã quay trở về.



Chiến đấu của song phương kết thúc như thế, so với dự đoán một trường huyết chiến của mọi người trước đó thì không giống lắm, mặc dù máu tanh và thi thể ở khắp nơi, nhưng rất nhiều người lại cảm thấy trận chiến này dường như chưa xứng tầm lắm, thắng lợi đến một cách dễ dàng như thế thật khó tin, nhưng những người cơ trí thì lại cẩn thận quan sát hướng lui của phỉ đồ, lo lắng xem bọn chúng có đúng là đang thi triển âm mưu khác. Đương nhiên cũng có nhiều người bắt đầu hướng ánh mắt thân thiết về phía Lam Vũ quân chỉnh tề, bắt đầu ngắm nghía thủ lĩnh trẻ tuổi của Lam Vũ quân.



Chiến sự chấm dứt, Tằng Củng không thể chờ thêm, vội vã đến thăm Dương Túc Phong và Lam Vũ quân, còn mang đến rất nhiều vật phẩm gọi là ủy lạo. Giờ phút này hắn đã biết thân phận thật của Dương Túc Phong, tỏ ra rất khách khí và thân mật, liên mồm nói là có mắt không tròng, ân cần đến cực độ. Hiên Kiệt mặc dù có chút bực bội khi biết người Hốt Kỵ Thi cũng phải trả giá rất đắt bằng sức lực và sự hy sinh, tộc nhân tử vong hơn bốn trăm, những người còn lại cũng bị thương gần hết, song cũng không bì kịp Lam Vũ quân, Lam Vũ quân không hề chết một người chỉ bị thương không quá mười người, nhưng trong nội tâm hắn cũng không thể không bội phục sức chiến đấu của Lam Vũ quân.