Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 159 : Như Hoa Phong Nguyệt (Trung)

Ngày đăng: 01:29 20/04/20


Chỉ tiếc, mỹ nhân như nàng, lại khiến cho Dương Túc Phong có chút không dám gần gũi. Đúng vậy, Tiêu Tử Phong rất đẹp, nhưng lại không có chút sức sống nào, giống như mỹ nhân làm ra từ tượng băng vậy, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn đùa bỡn. Vẻ đẹp của nàng, vẻ kiều mỵ của nàng, khiến cho những nữ nhân mà Dương Túc Phong đã nhìn qua đều không sánh bằng, bao gồm cả Cung Tử Yên trong đó, lúc giơ tay nhấc chân, dường như cũng chứa một chút phong tình khiến cho nam nhân mềm xương mất vía, loại như Cung Tử Yên rất ít, những nữ nhân khác tuyệt đối không có cách nào làm được.



Dương Túc Phong bắn đạ trúng bụng của nàng, từ đường kính của viên đạn biết được nàng bị thương rất nặng, làm sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, thế nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng đứng thẳng ở trong góc, chứng tỏ sức mạnh cùng nghị lực của nàng hơn xa người khác rất nhiều. Quả thực trước đó nàng cũng đã thụ thương, nếu không một phát súng này của Dương Túc Phong cũng không thể khiến cho nàng bất lực như vậy.



Ý thực được Tiêu Tử Phong cũng đau khổ cố gắng chống đỡ cục diện, Dương Túc Phong im lặng thở dài, chậm rãi nói: “Tiêu cô nương, ngươi và ta vốn không quen biết, cũng không có thù oán, vừa rồi chỉ là ta tự bảo vệ mình, mới bất đắc dĩ ra tay, ta cũng không muốn làm khó cho ngươi, ngươi hãy đi đi.”



Ngón tay Tiêu Tử Phong ưu nhã lấy ra một cái bao tay bằng chỉ bạc lấp lánh ngân quang, chậm rãi vuốt ve vụng mình, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, nhưng lại nhìn thấy bao tay màu bạc trên ngón tay đã nhiễm đầy vết máu đỏ sẫm, nàng chỉ chậm rãi đưa vết máu đỏ sẫm lên môi, đem vết máu vút vào sạch sẽ, ánh mắt của nàng thâm trầm mà lạnh như băng, giống như là hấp huyết quỷ (quỷ hút máu) xinh đẹp nhất, khiến cho Dương Túc Phong có cảm giác không rét mà run.



Một lúc lâu sau.Tiêu Tử Phong mới chậm rãi lấy tay ra khỏi môi anh đào, máu tươi dính trên găng tay bằng chỉ bạc đã được nàng hút vào sạch sẽ, lạnh lùng nói: “Ngươi là gì của nàng? Tại sao ngươi lại muốn bảo vệ nàng?”



Dương Túc Phong chậm rãi đem khẩu súng 54 thu hồi, thản nhiên nói: “Ta chỉ là một người ngoài, đối với tranh đấu của các ngươi không hề có hứng thú.....”



Lời còn chưa dứt, tròng mắt của Cung Tử Yên khẽ chuyển, buồn bã liếc nìn Dương Túc Phong một cái thật sâu, tình ý liên miên nói: “Phong, ngươi nghe ta nói được không? Không nên để nàng chạy thoát, hãy giết nàng đi, nếu không chờ nàng dưỡng thương xong, chúng ta đều sẽ chết rất khó coi. Chuyện của chúng ta nàng đã biết rồi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Phong, những lời ta đã nói ngươi đã quên rồi sao? Những gì ngươi đã hứa hẹn với ta đều đã quên cả sao? Vừa rồi chúng ta còn thề non hẹn biển, ngươi đã nói là sẽ bảo vệ ta suốt cả đời, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Nàng là một mỹ nữ xà. Ngươi đừng ngốc như thế.... Phong, ngươi hãy nghe ta nói, hãy giết nàng nhanh lên....”



Dương Túc Phong có chút sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, bản thân mình lúc nào thề non hẹn biển với Cung Tử Yên?



Tiêu Tử Phong ánh mắt cũng xoay chuyển. Thanh âm cũng trở nên đau đơn thương cảm, tràn đầy thâm tình nói: “Phong, tiên nhân kia có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi, ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn. Bất luận ngươi muốn cái gì, ta đều có thể làm cho ngươi, ngươi hãy giết nàng ta đi. Ta sẽ lập tức gả cho ngươi....”



Cung Tử yên sắc mặt nhất thời đỏ lên, lớn tiếng quát: “Tiêu Tử Phong, ngươi thật vô sỉ!”


Trong két rượu của căn phòng có chai bạch tửu, Dương Túc Phong lấy ra, sau đó đem thêm một cái đĩa bằng sứ nữa tới. Cung Tử Yên đem ngọc thạch đặt ở trong bạch tửu, quả nhiên, chỉ thấy bạch tửu chậm rãi rót vào bên trong ngọc thạch, dần dần, bên trong bạch ngọc mơ hồ hiện ra một cái ánh sáng lập thể đồ án ngôi sao năm cánh, còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng rất đẹp.



Cung Tử Yên thản nhiên nói: Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng là ẩn chứa nhiều linh khí của thiên địa nhất, Tinh Mộng thạch chính là do một khối Dương Chi Bạch Ngọc tinh khiết luyện chế mà thành, chỉ có điều những đều này là trong truyền thuyết kể lại, ta cũng không biết thật giả thế nào, Tinh Mộng thạch quả thức là thần khí kỳ diệu, là từ ngoài vũ trụ tới, nhưng đối với công dụng cụ thể của nó, ngay cả sư phó của ta cũng chưa chắc đã biết.”



Dương túc Phong gật đầu nói: “Ngươi dù sao cũng đã nguy kịch lắm rồi, làm thế nào để thử một lần?”



Cung Tử Yên lại cảnh giác nói: “Dương Túc Phong, ngươi cứu ta, đến tốt cùng là xuất phát từ mục đích gì?”



Dương Túc phong thản nhiên nói: “Mục đích duy nhất chính là cứu ngưới.”



Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Người của Nghi Hoa Cung chúng ta tuyệt đối không tin những lời làm ơn không cần báo đáp như vậy, ngươi vẫn nên nói ra mục đích của ngươi, để ta cẩn thận suy nghĩ, Nghi Hoa Cung chúng ta mặc dù trên giang hồ danh tiếng bất hảo, nhưng lời hứa cũng đáng giá ngàn vàng, đã đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được.”



Dương túc Phong thản nhiên nói: “Tốt lắ, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta đã giết chết Đường Kiệt Lạp Đức. Ta yêu cầu người hãy tha thứ cho ta tội đã giết chết Đường Kiệt Lạp Đức, yêu cầu này xem như cũng hợp lý lắm.”



Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Không, cái lý do này không đủ, Đường Kiệt Lạp Đức thì không tính làm cái gì. Ta không muốn thiếu ngươi một cái nhân tình, nếu ngươi miễn cưỡng nói như vậy, nội tâm ta sẽ bất an, muốn ta cả đời đeo trên lưng cuộc sống mắc nợ nhân tình, không bằng ta chết đi thì hơn.”



Dương Túc Phong nhún đầu vai nói: “Vây ngươi cảm thấy thế nào? Ta quả thực không có mục đích đặc biệt gì, người không cần để tâm nhiều như vậy chứ.”



Con ngươi đen nhánh của Cung Tử Yên nhẹ nhàng linh động xoay chuyển, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo thấu xương nói: “Đã như vậy, ngươi quyết định tốt lắm, ngươi cứu ta một mạng, cũng giống như ơn tái tạo, ta cũng không thể khiến ngươi bị hại. Tiêu Tử Phong vừa rồi đã nói, nàng muốn gả cho ngươi, đương nhiên chúng ta đều biết đó là lời giả dối, chỉ có điều, bây giờ ta lại muốn đem những lời giả dối này của nàng biến thành sự thật....”