Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 164 : Nguy Cơ Trong Miệng Hổ

Ngày đăng: 01:29 20/04/20


Lặng lẽ thở dài, Dương Túc Phong đem súng trong tay buông xuống, xoay người tìm Thí Phong.



Niếp Lãng trên chiến trường dạo qua một vòng, tin rằng tạm thời không còn địch nhân còn sống, mới hung hăng nhổ một ngụm, sau đó đi qua đình viện.



Dương Túc Phong nhìn thấy bóng dáng của hắn, bản năng cảm thấy không ổn, từ xa kêu lên: “Niếp Lãng, ngươi cẩn thận một chút!”



Hắn cẩn thận không phải là không có đạo lý, mặc dù đội phục binh đã bị tiêu diệt hết, nhưng địch nhân riêng lẻ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, có lẽ chánh cục của Cách Lai Mỹ biến hóa quá nhanh, cho nên sinh hoạt tại nơi này phú hào quyền quý đều trong tình huống cảm thấy nguy hiểm rình rập, khi bọn họ xây dựng nơi ở thì lưu lại rất nhiều mật thất bí mật để khi cần dùng thì ẩn nấp, thành viên của Thiết huyết vệ đội chính là từ trong mật thất đi ra.



Niếp Lãng cũng không cho rằng là vậy, mặc dù gật đầu đáp ứng, nhưng cũng không có để những lời này trong lòng, đem nòng súng Mễ Kỳ Nhĩ tùy ý buông xuống, chậm rãi đi trên sân trống không có chướng ngại vật, đi tìm Thí Phong.



Dương Túc phong nhíu nhíu mày, không hề để ý tới hắn nữa, cúi đầu tìm kiếm bóng dáng đám hắc y nhân kia, một đường đến đây, đám hắc y nhân kia tốc độ đương nhiên nhanh, nhưng thi thể của bọn họ ngã xuống cũng không ít, khuyết điểm trí mạng của bọn họ chính là sử dụng Viên nguyệt loan đao, trừ khi là đánh sáp lá cà, nếu không chắc chắn là sẽ bị súng Minh Tư Khắc sát thương từ cự ly xa, nhất là uy lực của súng Nặc Phúc Khắc tương đối lớn, từ người chết mà xem, tuyệt đại đa số đều chết dưới súng Nặc Phúc Khắc.



Chỉ có điều. Rốt cuộc bọn chúng đi đâu rồi?



Bỗng nhiên đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, Dương Túc Phong nghe thấy Niếp Lãng hét lên, nhìn lại, chỉ thấy thân hình Niếp Lãng lảo đảo bước hai ba bước, sau đó ngã nhào xuống đất. Súng trong tay cũng bị ném ra ngoài hai ba thước.



Dương Túc Phong vội vàng núp sau một cây cột, nhìn thấy xa xa ở phía đầu tường có một bóng người thấp thoáng, nâng súng lên nhắm ngay trên đầu tường bắn một phát, một con gián Thiết huyết vệ đội đang tập kích từ tên tường rơi xuống, súng Nặc Phúc Khắc trong tay gãy thành hai đoạn.



Hai chiến sĩ lập tức chạy tới, đem Niếp Lãng kéo lại, đặt ở phía sau ngọn giả sơn, ngọn giả sơn có những tảng quái thạch được điêu khắc tinh xảo đã bị Bách kích pháo bắn rớt một nửa, trên mặt đất khắp nơi đều là đá vụn, chỉ có điều tạm thời vẫn còn có thể xem như là công sự để sử dụng che chắn.



Dương Túc Phong từ một đường nhỏ chạy tới. Dò xét thương tích của Niếp Lãng một chút, cũng may hắn mạng lớn, mặc dù súng Nặc Phúc Khắc bắn trúng bắp đùi của hắn, chỉ có điều cũng không trúng động mạch chủ, mặc dù không thể nhúc nhích. Nhưng máu chảy cũng không nhiều, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.


Sắc mặt Dương Túc Phong vẫn bình tĩnh, thế nhưng trong lòng vẫn có trăm điều không thể giải thích, Ô Mạn Lặc Tư làm như thế nào đến đây nhanh như vậy?



Trầm Lăng Vân yên lặng nói: “Bọn họ không phải là từ cứ điểm tới, mà là đã sớm mai phục xung quanh rồi.”



Dương Túc Phong có chút kinh hãi, thản nhiên nói: “Các ngươi biết rồi? Các ngươi biết đây là cạm bẫy của Ô Mạn Lặc Tư? Nhưng các ngươi....”



Trầm Lăng Vân bất đắc dĩ gật đầu, chậm rãi nói: “Chúng ta biết Ô Mạn Lặc Tư sắp đặt cạm bẫy ở đây, chỉ có điều chúng ta phải mạo hiểm.”



Thí Phong sốt ruột nói: “Các ngươi biết Ô Mạn Lặc Tư đã sắp đặt cạm bẫy? Tại sao lại không nói cho chúng ta biết?”



Ánh mắt của Dương Túc Phong cũng lóe lên chăm chú nhìn hắn.



Trầm Lăng Vân thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Chúng ta quả thật biết kế hoạch cùng cạm bẫy được sắp đặt, nhưng chúng ta lại không thể không đến đây! Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối không phải là người dễ đối phó, mấy này này Ni Tư cảng xảy ra rất nhiều chuyện, dường như hắn có vẻ bất lợi, nhưng trên thực tế, đây chỉ là lạt mềm buộc chặt, cần kiên nhẫn rất lớn để cho chúng ta tự bại lộ xuất hiện, hắn mới một mẻ lưới bắt sạch. Hiên nay binh lính đã vây quanh phủ công tước, đều sớm mai phục ở trong thành, là vì để đêm nay chúng ta tự chui đầu vào lưới.”



Dương Túc Phong chậm rãi hít một hơi thật sâu nói: “Đã như vậy, các ngươi cảm thấy có thể cứu Mặc Linh Đốn ra sao?”



Trầm Lăng Vân lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, chúng ta không phải là cứu hắn, mà chúng ta muốn giết hắn! Hắn là gian tế của Ô Mạn Lặc Tư cố ý an bài, chỉ cần hắn sống lâu thêm một ngày, đều trở thành uy hiếp rất lớn đối với chúng ta, chúng ta phải diệt trừ hắn. Đêm nay ta dẫn người tấn công phủ công tước Mặc Linh Đốn, chính là muốn hoàn thành kế hoạc này, chỉ tiếc....”



Dương Túc Phong trầm ngâm gật đầu, ý bảo Thí Phong đến phía trước an bài kế hoạch phong tỏa và phá vòng vây, sau đó kéo Trầm Lăng Vân sang một bên, thành khẩn nói: “Trầm huynh đệ, ta nghĩ ngươi nên thẳng thắn nói cho ta biết, đếm nay Ô Mạn Lặc Tư đến tột cục đã an bài hành động gì? Kế hoạch của hắn đến tột cùng là như thế nào?”



Trầm Lăng Vân thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Ô Mạn Lặc Tư kỳ thật đã sớm biết sự tồn tại của các ngươi, chỉ có điều tạm thời không thể xác định thân phận của các người mà thôi. Khắc Lý Khắc Lan tiết lộ cho Mặc Linh Đốn rất nhiều tin tức, chỉ có điều cuối cùng hắn cũng không nói ra tên của ngươi, hắn chỉ nói ngươi là thủ hạ tốt nhất của công chúa Y Toa Bối Nhĩ, trước đây một mực liên minh với thổ phỉ, đây là chỗ đáng yêu nhất của hắn, hắn hướng mặc Linh Đốn thêm chút giả dối, bằng không các ngươi sẽ chết còn thảm hại hơn. Mặc Linh Đốn không dám hỏi nhiều cũng minh bạch, tạm thời đem thông tin này báo cho Ô Mạn Lặc Tư.”