Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 179 : Đặc Lan Khắc Tư

Ngày đăng: 01:29 20/04/20


Dương Túc Phong dừng cước bộ, nhưng vẫn không quay đầu, đầy tự tin nói: “Ta chỉ cần ba đại đội binh lực cũng đã đủ rồi. Chỉ cần có người đưa ta tới vịnh Hắc Hổ, trước trận chiến này đã chiến thắng một nửa rồi.”



Mục quang Khắc Lai Ô Địch Mã lấp lánh, nói: “ Ngươi lấy gì đối phó với con đê chắn sóng cao mười thước?”



Dương Túc Phong nói: “Phá nó, phá nổ nó.”



Khắc Lai Ô Địch Mã lại rất lâu không nói lời nào, tay phải rung rung nhẹ. Đối với những tướng quân quanh năm sống ở trên biển mà nói, các loại bệnh phong thấp, nhức xương tựa hồ không thể tránh khỏi, bây giờ gió biển thổi qua, đêm khuya càng lạnh, nó tự nhiên mà hiện ra.



Dương Túc Phong lặng lẽ đứng lại một lát, rồi tiếp tục bước về phía trước, đi được vài bước, mới nghe thấy Khắc Lai Ô Địch Mã thở dài một tiếng, tựa hồ cũng đã hạ quyết tâm, trầm giọng từ từ nói: “Dương Túc Phong, chỉ mong ngươi đừng hối hận việc làm của ngươi hôm nay.”



Dương Túc Phong chầm chậm dừng cước bộ.



Khắc Lai Ô Địch Mã thở ra một hơi dài, dùng lực chà xát hai tay, trầm giọng nói: “Với tư cách khách từ xa đến, ngươi vì Cách Lai Mỹ bọn ta đã làm rất nhiều chuyện, bọn ta không cách nào đền đáp, bây giờ, dường như đến lượt ta vì các ngươi mà làm chút gì đó.”



Khóe miệng Dương Túc Phong để lộ ra một nụ cười khó để người nhận biết, nhàn nhạt nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn lắm vì có dũng khí tiến vào vịnh Hắc Hổ, suy cho cùng, trong vòng hai trăm năm trở lại thì đây là lần đầu tiên.



Dưới mệnh lệnh của Khắc Lai Ô Địch Mã, ba chiếc chiến hạm hải quân dừng gần bến tàu nhà giam. Ba chiếc chiến thuyền hải quân này đều là chiến hạm tinh hoa của Cách Lai Mỹ. Phân biệt gọi là “Bạo Phong” Chiến hạm chỉ huy, tàu “Ô Vân” và tàu “Bạch Vân”, mỗi chiến thuyền đều có ba tầng boong tàu, có ba cái cột buồm chủ, bên mạn thuyền hai bên tranh bị số lượng hỏa pháo đến một trăm lẻ hai khẩu, đường kính từ bốn đến năm tấc. Trọng tải đạt đến hai nghìn một trăm tấn, trên mỗi chiến thuyền đều có hơn bốn trăm thủy thủ, so với chiến hạm Ngũ Thai Sơn của Đường Xuyên đế quốc, cũng không thua kém chút nào.



Đêm đã khuya, Lam Vũ quân chính thức bắt đầu cải trang thuyền, ba liên đội dưới sự chỉ huy của Nham Long, Mạch Sơn, Tang Bố, quan binh và trang bị của Lam Vũ quân đều sắp xếp gọn gàng trên thuyền, vội mà không loạn. Lúc vận chuyển trang bị vũ khí, Lam Vũ quân gần như xuất động toàn quân, ngay cả Phong Phi Vũ cũng tự mình động thủ. Ngoại trừ vũ khí ra, còn đem theo rất nhiều bao thuốc nổ Hắc Tác Kim và khẩu súng Mã Khắc hạng nặng, mặt khác, còn đem theo rất nhiều hộp gỗ dài và những rương gỗ bốn cạnh, gần như mỗi tàu chiến đấu đều nhét đầy đủ. Thậm chí ngay cả nơi đặt pháo cũng bị nhồi nhét đầy, đám thủy thủ tò mò nhìn cả buổi, cũng không biết đến tột cùng trong hộp gỗ chứa những gì.




Khắc Lai Ô Địch Mã trầm mặc trong chốc lát, lại chậm rãi nói: “Nếu như ngươi suất lĩnh hải quân lục chiến đội (lính hải quân đánh được trên đất liền), có lẽ ngươi còn một tia hy vọng thắng lợi, chỉ tiếc, bộ đội của ngươi thuần túy đều là bộ đội dã chiến, ta nghĩ không ra bọn họ làm như thế nào vượt qua được bãi bùn lầy đó. Ngươi xem bọn họ bây giờ nôn mửa bộ dáng nghiêng ngã như vậy, ta dám khẳng định, lát nữa lúc họ từ trên thuyền đi xuống, nhất định sẽ không phân rõ được phương hướng.”



Dương Túc Phong tò mò nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta cũng lo lắng như vậy, bất quá, bọn họ sẽ thích ứng được. Nhưng thật ra ta biết, ngươi đã từng suất lĩnh hải quân lục chiến đội phải không?”



Khắc Lai Ô Địch Mã lắc đầu nói: “Ta biết chuyện hải quân lục chiến đội, đó là từ Ngải Phỉ Ni đế quốc xa xôi nghe được. Quốc gia của bọn họ nằm ở phía cực nam Y Vân đại lục, bất luận là khuếch trương mở rộng về hướng nào đều phải vượt qua đại dương mênh mông, cho nên quân đội của bọn họ phải từ trên biển tấn công vào lục địa. Ngươi biết không, từ ngoài khơi tấn công vào trận địa lục quân phòng ngự chu đáo, như vậy thật không phải là chuyện dễ dàng, phải tiếp nhận qua một chút chuyên môn huấn luyện bộ đội mới có thể đảm đương được loại nhiệm vụ tác chiến này.”



Dương Túc Phong trầm ngâm nói: “Ngươi không nhìn thấy hải quân lục chiến độ của bọn họ?”



Khắc Lai Ô Địch Mã vẫn lắc đầu nói: “Ta không nhìn thấy tận mắt, ta nghe một người thanh niên tên là Đặc Lan Khắc Tư kể lại....”



Dương Túc Phong trước mắt sáng ngời, cóc hút kinh ngạc nói: “Đặc Lan Khắc Tư? Ngươi biết Đặc Lan Khắc Tư?”



Khắc Lai Ô Địch Mã lần này rốt cuộc gật đầu nói: “Đúng vậy, ta biết Đặc Lan Khắc Tư, hắn gần đây vẫn đây vẫn hoạt động ở hải vực Sở La Môn của cực nam Đại Nam Dương, cùng bọn hải tặc ở đó đánh chiếm liên tục, ngẫu nhiên hắn trở về Cách Lai Mỹ bổ sung vật tư, sửa chữa đội thuyền, tin tức phụ thân hắn hy sinh chính là ta nói cho hắn. Hắn là một người rất có tiền đồ, cùng ngươi tương xứng, chỉ có điều biển rộng mới là sân khấu để hắn biểu diễn tài hoa của mình.....”



Dương Túc Phong trong lòng bỏ được tảng đá xuống đất, rốt cuộc cũng có được tin tức của Đặc Lan Khắc Tư. Cho tới nay, Các nàng phượng Phi Phi đều cố gắng tìm kiếm tin tức liên quan đến hắn, tâm nguyện của thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc đã hoàn thành. Mà theo mô tả của các nàng, Dương Túc Phong đối với thanh niên thích nổi loạn này trong lòng tràn ngập chờ mong, trong lòng hắn, tướng lĩnh cao cấp trong danh sách của hải quân Lam Vũ quân hẳn là có tên của Đặc Lan Khắc Tư.



Chỉ có điều tiếc nuối duy nhất chính là, Khắc Lai Ô Địch Mã cũng không biết Đặc Lan Khắc Tư lúc nào sẽ xuất hiện tại hải vực Cách Lai Mỹ lần nữa.