Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 18 : Bức Họa Hoàng Hậu (Thượng)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Y Lệ Nạp, thành Trầm Hương.



Bất kỳ ai đến thành Trầm Hương cũng sẽ không thể quên được hương khí nồng đậm ở nơi này, nó không phải là mùi hoa đơn thuần, cũng không phải mùi thơm của hương liệu, mà nó là mùi thơm được tích tụ từ trăm năm mới có được. Vị trí địa lý của thành Trầm Hương rất độc đáo đặc dị, nó có một bến cảng nước sâu và một vùng vịnh gió yên biển lặng. Từ thế kỷ mười một đến nay, các thương thuyền luôn xuất phát từ nơi này, đi qua Hỏa Điểu đảo và Kim Quy đảo ở bắc đại dương, đến đại lục Y Vân hoặc là đến biển Linh Đình, xuyên qua bán đảo Hỏa Long và kênh đào Y Mã trong đại lục Y Vân, tiến vào Đại Nam dương rộng lớn khôn cùng.



Thương thuyền từ thành Trầm Hương tiến vào đại lục Y Vân thường đến Mỹ Ni Tư hoặc cao nguyên đất đỏ ở Tây bộ, từ nơi đó chuyển vận ngược trở lại hóa vật, chủ yếu là hương liệu và quáng sản quý hiếm như vàng bạc châu báu, phỉ thúy bảo thạch….Những thương thuyền đó quay về cập cảng thành Trầm Hương trung chuyển, sau đó đến Y Lai Nạp, Y Lôi Nạp, vương quốc Khang Thư, vương quốc Khang Minh, vương quốc Cung Đô, Yến Kinh quốc, Long Kinh quốc, Ngọc Kinh quốc, Y Lan quốc, thậm chí đến tận những nơi xa xôi như bát đạo liên minh và đế quốc Tinh Hà. Ngày tháng cứ thế tích cóp lại, hình thành nên lịch sử độc đáo của thành Trầm Hương. Có một nhà thơ nổi tiếng từng rong ruổi đến nơi này đã hình dung địa phương này như sau:



Cho dù nơi này không còn người ở trong vòng một trăm năm thì hương vị độc đáo của thánh phố này cũng vẫn sẽ tồn tại.



Hoàng cung xinh đẹp Y Lệ Nạp nằm tận cùng phía nam thành Trầm Hương, chỉ thấy mái vòm được khảm bằng cẩm thạch trắng muốt không chút tì vết, cho dù là ban đêm không có ánh trăng thì vẫn tỏa ra ánh sáng dịu bạc, lối đi rộng đến hai mươi thước quanh hoàng cung đều được rải bằng đá Đại Lý, dọc hai bên lối đi đều được thiết kế các hoa văn họa tiết tinh xảo, nguy nga tráng lệ. Phía trước hoàng cung là một quảng trường vuông vắn tràn ngập hương thơm, quảng trường phải rộng đến một trăm năm mươi thước, dài hơn hai trăm thước. Ngày trước, khi quốc vương Y Lệ Nạp đãi thịnh yến đã có thể tập trung ở đây hơn một vạn sáu ngàn người.



Tuy nhiên đã rất lâu, quảng trường thơm ngát này đã không còn quang cảnh náo nhiệt đó nữa, thời gian càng trôi qua thì nó càng trở nên tiêu điều lạnh lẽo. Bắt đầu từ năm 1660 Thiên nguyên, cục diện Y Lệ Nạp trở nên hỗn loạn chưa từng có trước đó, cung đình xảy ra chính biến thường xuyên như cơm bữa, quảng trường Phương Hương đã không còn là nơi náo nhiệt vui vẻ mà trở thành nơi trưng bày thủ cấp. Xung quanh quảng trường có hai trăm bốn mươi sáu cột cờ, thỉnh thoảng lại thấy trên đó cắm đầy thủ cấp máu chảy ròng ròng. Có lẽ trước đó một ngày, chủ nhân của những thủ cấp này vẫn còn đang là những nhân vật quan trọng - cao cao tại thượng ở Y Lệ Nạp.



Cuối mùa thu, gió lạnh tràn ngập quảng trường Phương Hương, cát bụi cuồn cuộn nổi lên khắp nơi. Lúc này, không có cột cờ nào có cắm đầu người, nhưng mùi máu tươi vẫn lãng đãng phiêu dạt trong không khí, theo những cơn gió thổi vào hoàng cung khí tức tử vong. Bên trong hoàng cung, mọi người đều đang lặng lẽ nhìn về một nơi, đó chính là nơi ở của hoàng hậu Y Lệ Nạp xinh đẹp thánh khiết. Trong lòng của rất nhiều người ở đây có lẽ đều đang suy nghĩ về một vấn đề: giờ phút này một tù nhân đang làm gì?



Tỷ tỷ, Cát nhi đã ba ngày không được ăn, chỉ được uống một ít nước cầm chừng, muội thật sự lo lắng cho tính mạng của nó……ác ma Bạch Lệnh kia có thể gây ra bất cứ chuyện gì…. – Thanh âm nghẹn ngào của một nữ nhân vang lên, cơ hồ không cách nào có thể nói thêm được nữa. Đau đớn kéo dài, nước mắt gần như đã cạn khiến cho khẩu âm của nàng trở thành yếu ớt vô lực, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp như cũ. Là người nhỏ nhất trong bốn tỷ muội của Phượng gia, Phượng Thiến Vũ là một thiếu nữ mi thanh mục tú, dáng người mảnh khảnh, mặc dù không đầy đặn như các tỷ tỷ nhưng lại thuần khiết, thanh nhã hơn một chút.



Các ngươi nhượng bộ như vậy không phải là biện pháp tốt. – Nữ nhân ngồi trước bàn trang điểm thở dài, gỡ miếng trang sức thêu hoa ở trên trán xuống. Bên cạnh nàng không có thị nữ, chỉ có thân sinh muội muội của mình mà thôi. Nàng cau mày, mang theo sự ưu tư trên khuôn mặt, thế nhưng tất cả đều không thể làm lu mờ được dung nhan tuyệt thế của nàng. Giờ phút này, mặc dù nàng không có bất cứ một chút phấn son nào nhưng cũng đủ khiến người ta si mê. Hết thảy bởi vì nàng mang một cái tên khiến cho biết bao nữ nhân khác phải mong ước: Phượng Lam Vũ.



Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng xuống sàn gỗ màu vàng trở thành thứ ánh sáng lấp lóe. Phượng Lam Vũ ngồi trước bàn trang điểm tận hưởng sự ấp áp của ánh nắng mặt trời. Cảnh vật ngoài song cửa an tĩnh êm ả, chỉ có không khí là mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến cho người ta phải nhớ đến cuộc chính biến đẫm máu vừa diễn ra.



Trước đây Phượng Lam Vũ đã là giai nhân tuyệt trần, trải qua chải chuốt chăm sóc dung nhan kỹ càng, bây giờ lại càng trở nên câu hồn nhiếp phách, lúm đồng tiền trên má lại càng tô điểm thêm cho dung nhan trầm ngư lạc nhạn của nàng, toàn thân phát ra vẻ quyến rũ phong tình của nữ nhân thành thục. Đôi mi thanh tú, sóng mắt đong đưa trong suốt, khuôn mặt so với lúc trang điểm bình thường càng toát lên vẻ đẹp thiên phú của nàng. Mái tóc búi cao được đính một cây phượng trâm sống động, rõ ràng là một mỹ nhân đoan trang diễm lệ.



Trang phục ngân sắc cổ rộng được đính những hoa văn bằng vàng mỏng mảnh bó sát những đường cong trên cơ thể, bộ ngực trắng muốt lộ ra một nửa, song nhũ cao vút đầy đặn, hoàn mỹ vô cùng. Vành tai nhỏ nhắn được điểm xuyết bằng đôi khuyên tai tỏa sáng lấp lóe càng làm nổi bật lên khí chất cao quý như tiên tử hạ phàm. Đồn bộ tròn lẳn kết hợp với đôi chân ngọc ngà thon dài hình thành đường cong tuyệt mỹ mà ngay cả có điêu khắc gia giỏi nhất cũng vị tất tái hiện được. Dưới chân là đôi xăng-đan được điểm xuyến bằng những hạt kim cương vàng nhạt, lộ ra gót chân ửng hồng, gợi cảm mê người.




Gian tặc Bạch Lệnh! Ngươi đã làm gì muội muội ta?



Bạch Lệnh thản nhiên như không, nhún vai nói:



Hoàng hậu đã mắng oan cho lão phu rồi, lão phu làm sao dám làm gì nàng ta?



Phượng Thiến Vũ thu hết dũng khí lên tiếng:



Bạch Lệnh, người dùng con của tỷ tỷ ta để uy hiếp tỷ, ngươi nghĩ rằng bọn ta không biết hay sao?



Bạch Lệnh vẫn thản nhiên, thần sắc không đổi, ung dung đáp:



Nếu các ngươi đã biết, lão phu cần gì phải nói nữa?



Phượng Lam Vũ phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Lệnh, cơ hồ như muốn chạm thẳng vào vết sẹo đen sẫm trên mặt lão, quát:



Bạch Lệnh, tại sao ngươi lại tàn nhẫn đối xử với một hài tử chưa đầy ba tuổi như vậy? Không lẽ ngươi không có con hay sao? Ngươi có còn lương tâm hay không? Hay ngươi không phải là con người?



Bạch Lệnh đột nhiên cười phá lên, tiếng cười cơ hồ xé toang màng nhĩ của ba nữ nhân, Phượng Lam Vũ chỉ thấy trong tai ong ong rung chuyển, nhìn thấy hai tay Bạch Lệnh nắm chặt, hai mắt đỏ ngầu, đồng tử như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, lão rít lên:



Ta đương nhiên là có con, tại sao ta lại không có con! Con của ta rất nhiều! Ta đương nhiên là có con !