Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 29 : Thợ Săn- Con Mồi (Ba)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng phát ra tiếng động, một mặt để ý đến động tác của tỷ muội Tài gia. Hai nữ tử này chỉ bò một đoạn tiểu lộ ngắn ngủi mà cũng phải hơn ba mươi phút mới hoàn tất, cuối cùng cả người dính đầy bùn đất nháo nhoét tiến vào rừng cây, tất cả mọi người đều không kìm được, thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Trong lúc này, đám phỉ có người người dùng thanh âm mơ hồ kêu lên:



- Tô Lăng Tuyết, ngươi mau đem tài sản của Tài gia giao ra đây, nếu không lão tử sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Các huynh đệ mau ổn định đội ngũ, lát nữa sẽ hưởng thụ khoái cảm của ả tiện nhân kia mang đến. Ai bắt được ả thì sẽ là người thứ nhất được chơi ả!



Tô Lăng Tuyết nghe được sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.



Dương Túc Phong nhìn thấy sắc mặt Tài Băng Tiêu chuyển biến nhanh chóng, tò mò hạ thấp giọng hỏi:



- Băng Tiêu, kẻ này là ai?



Ánh mắt Tài Băng Tiêu lộ vẻ hoảng sợ nhìn hắn, tựa hồ cân nhắc xem có nên nói hay không, làn môi vặn vẹo một lúc mới lí nhí đáp:



- Ta đoán rằng kẻ đó chính là thủ lĩnh thổ phỉ Độ Biên Lang. Y là thủ lĩnh nổi danh nhất ở khắp vùng này, cực kỳ khôn ngoan và tàn nhẫn, từng huyết tẩy rất nhiều thôn trang, giết người không gớm tay. Y rất tôn sùng vũ lực, rất thích quyết đấu với người khác và ngược đãi nữ nhân. Vũ khí của y là một thanh trường đao có hình ánh trăng, gọi là Nguyệt Lượng Loan Đao.



Dương Túc Phong gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi:



- Nơi này làm sao lại có người Nhật Bản xuất hiện nhỉ?



Tài Băng Tiêu cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:



- Người Nhật Bản là thế nào? Ta không biết thiếu tướng đang nói gì. Độ Biên Lang là người Hòa Tộc, người Hòa Tộc cuồng vọng tự đại, tàn nhẫn thâm độc, trong lòng mặc dù cảm thấy tự ti nhưng lại rất thích chinh phục người khác, tâm lý bọn chúng đều biến thái như nhau cả.



Dương Túc Phong im lặng suy tư trong chốc lát, cũng không nghĩ nữa. Vô luận đối phương là người Nhật Bản hay Hòa Tộc thì cũng chẳng có gì khác nhau cả, hắn đều phải nghĩ cách để đưa bọn chúng về với địa ngục. Vì vậy cười lạnh, lớn tiếng nói:



- Các ngươi có bản lĩnh bắt được Tô tiểu thư hay sao?



Thanh âm khản đục kia lại vang lên:



- Ngươi la ai? Kỹ thuật bắn của ngươi quả nhiên không tệ, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, ngươi lấy người, ta lấy tiền, mọi người đều vui vẻ.



Dương Túc Phong lạnh lùng đáp:



- Vớ vẩn, người ta cũng muốn, tiền cũng thế!



Thanh âm bên kia vọng sang:



- Như vậy thì không thể thương lượng được!
- Cá chết thì lưới rách, cần gì phải như thế?



Dương Túc Phong vung tay bắn ra hai phát súng, tặng cho hai tên phỉ đồ từ dưới đất chui lên hai đóa hoa trên trán, lạnh lùng nói:



- Lão tử cho dù là cá thì cũng phải là thứ cá có gai nhọn trên người, muốn ăn được lão tử thì cũng phải có hàm răng sắc bén mới có thể! Muốn cùng ta tranh đoạt tiền tài, nữ nhân ư? Đừng có mơ!



Tô Lăng Tuyết dùng một thứ ánh mắt trước đây chưa từng có, yếu ớt nói:



- Vì tiền, vì nữ nhân, không lẽ ngay cả mạng sống của ngươi cũng không cần ư?



Dương Túc Phong cũng không quay đâu lại, kiên định nói:



- Mạng, tiền, nữ nhân, ta đều cần tất cả! Kẻ nào muốn tranh đoạt với ta đều phải trả giá đắt.



Tô Lăng Tuyết chua chát thốt ra ngữ khí đầy ý châm biếm:



- Xem ra ngươi thực là tham vô cùng! Lòng tham không đáy!



Dương Túc Phong cười phá lên, bình chân như vại nói:



- Tô tiểu thư quá khen, khiến ta xấu hổ! Tuy nhiên có một triết gia đã nói, tham lam là động lực cơ bản nhất có thể giúp con người tiến bộ nhanh nhất, ta dường như cũng không có gì là sai cả.



Tô Lăng Tuyết khinh thường bĩu môi, hừ một tiếng, không nói nữa.



Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm ôm nhau, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nhau. Mưa đã ngừng nhưng gió lạnh ngày một tăng mạnh, cảm giác lạnh lẽo càng tăng lên, khuôn mặt hai người đỏ bừng, môi xám ngoét, tựa hồ so với tình cảnh của Tô Lăng Tuyết thì cũng không tốt hơn bao nhiêu.



Tài Băng Tiêu đột nhiên thấp giọng nói:



- Dương thiếu tướng, chúng ta nên nghĩ cách phá vây đi, ta nghĩ ba người bọn họ không còn chịu được nữa.



Dương Túc Phong bình thản trả lời:



- Phía trước là địch nhân, phía sau là núi cao, phá vòng vây thế nào?



Tài Băng Tiêu vội nói:



- Ta chỉ sợ nếu kéo dài thêm một hai tiếng nữa thì chúng ta cũng sẽ lạnh cứng mà chết.