Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 42 : Lung Lay Sụp Đổ

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Lạc Na, Minh Na Tư Đặc Lai.



Có một số người đã nói rằng Minh Na Tư Đặc Lai là thành thị xinh đẹp nhất đại lục Y Lan, cũng là thành thị trọng yếu nhất của đại lục. Thành thị này dựa lưng vào phía tây núi Long Cơ, trước mặt là bình nguyên rộng lớn mênh mông, vị thế như hổ đói trên cao lom lom nhìn xuống hạ giới. Tường thành được xây dựng bằng đã hoa cương rắn chắc không chút tì vết, dưới ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng chấn nhiếp người khác. Vô số những lần công thành chiến xảy ra đều không thể lưu lại thành thị này bất cứ “vết sẹo” nào, bởi vì người dân cần cù của Lạc Na luôn luôn tẩy sạch các vết tích chiến tranh ở nơi đây.



Thế nhưng, chứa đựng đằng sau vẻ tươi sáng lộng lẫy mà mọi người đều biết thì nơi đây lại ẩn chứa một thành thị đầy máu tanh và khói lửa, mỗi một tấc đất đều ẩn giấu trong đó vô số máu thịt và tính mạng của rất nhiều dũng sĩ, không chừa dũng sĩ của Đường Xuyên, Mã Toa hay Lạc Na.



Bình minh của Minh Na Tư Đặc Lai có vẻ thanh tĩnh và nghiêm trang, không khí lãng đãng mùi hoa cúc thơm ngát. Tòa thành thị này dường như đã được ngấm sâu nghệ thuật ở trong máu huyết của người dân, trong mỗi ngõ ngách của đường phố. Người Lạc Na cũng vì thế mà phát huy đến cực điểm bản tính huy mỹ của mình, biến nơi đây thành thủ đô của đồ trang sức. Hoa cúc của Lạc Na cũng chính là loài hoa tượng trưng cho đế quốc, cuối thu cũng chính là thời điểm hoa cúc rực rỡ xinh đẹp nhất. Ở nơi đây, mỗi ngã tư đường đều ngăn nắp sạch sẽ như phòng khách trong nhà, hai bên đường là cây xanh tỏa bóng mát, dưới gốc là những đóa hoa vàng rực, tạo thành một cảnh sắc xanh biếc điểm xuyến bằng chấm nhỏ màu vàng - đều là những đóa thu cúc nở rộ.



Nơi này không có cảnh náo nhiệt ồn ã như các bến cảng ở phía nam Ngõa Luân Tây Á, cũng không có những trung tâm buôn bán phồn thịnh như ở Khoa Luân Pha, nơi này chỉ có một cuộc sống êm đềm trầm lặng, dịu dàng như mùi hương của những đóa hoa cúc.



Những căn nhà hai bên đường đều nằm biệt lập với nhau, mái cong sắc nhọn, vách tường trắng tinh ôm gọn lấy những cánh cửa sổ đủ mọi màu sắc, ngoài những dây leo xanh rì bám sát vách tường thì nơi đây chỉ có cúc vàng, hiện rõ nét cổ kính từ xưa pha lẫn một chút thê lương lắng đọng. Những căn biệt thự ở vùng ngoại ô lại cách biệt hơn một chút, đa phần đều kết hợp với địa thế sông hồ núi non, như muốn hấp thu thiên địa linh khí của đất trời, nơi đó chính là nơi dành cho các phú hộ quyền quý chọn làm nơi nghỉ dưỡng, đa phần là đến từ các thành thị vùng duyên hải Nam bộ hoặc Ngõa Luân Tây Á, nội địa đế quốc Đường Xuyên, dân bản xứ của Minh Na Tư Đặc Lai rất ít người sống ở nơi đây.



Theo những tia nắng ban mai dần dần trở thành vàng óng rực rỡ chiếu sáng khắp thành thị, người dân của Minh Na Tư Đặc Lai cũng đã bắt đầu một ngày làm việc mới của mình. Tại các con đường rải đá vụn bên ngoài các biệt thự, các tiểu thương cũng đã lục tục lên đường, bọn họ phải đem những thứ thức ăn, hàng hóa mới nhất đến cho chủ nhân ở các tòa biệt thự hưởng dụng, đổi lại, họ sẽ thu được những khoản lợi nhuận tương đối cao.



Một tiểu thương kéo theo một xe rau lầm lũi tiến vào cửa hông của một biệt thự nằm giữa sườn núi vắng vẻ, bên trong đã có một trung niên nhân có dáng vẻ như quản gia chờ sẵn, chăm chú nhìn tiểu thương như muốn nhận rõ thân phận của y, sau đó nhìn quanh quất bốn phía của căn biệt thự, xác định không có ai mới quay đầu lại, tỏ vẻ bất mãn nói:



- Vũ Văn công tử, đúng ra ngươi phải đến vào ngày hôm qua, quan Tư Lệnh đã phải chờ ngươi suốt một ngày một đêm rồi đấy.



Tiểu thương bỏ chiếc mũ cỏ ngụy trang trên đầu xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú, cười nói:



- Tư Mã quản gia, ta biết là ta đến trễ, nhưng cũng vì thế ta sẽ bồi thường cho các người hài lòng, ông cứ yên tâm đi.



Tư Mã quản gia gật đầu:



- Như vậy thì tốt lắm, ta tin vào sự chân thành của Vũ Văn công tử. Trên đường đi công tử có gặp phiền toái nào không?



Thanh niên tuấn tú bình thản đáp:



- Tư Mã quản gia cho rằng người của bộ nội vụ quý quốc có thể gây phiền toái cho ta ư?



Tư Mã quản gia gật đầu:



- Cũng có thể. Công tử, xin mời sang bên này.



Người trẻ tuổi đi theo quản gia xuyên qua hai cánh cửa hông, rốt cuộc đã tiến vào khách sảnh ở tầng một căn biệt thự.



Có lẽ đây là một tòa biệt thự từng rất xa hoa sang trọng, nhưng bây giờ đã không còn dáng vẻ đó nữa. Thanh niên tiến vào khách sảnh lập tức đã bị một thứ mùi mốc meo chỉ có trong những phòng ốc lâu năm không ai quét dọn mới có, khiến cho y nhíu nhíu mày, cẩn thận quan sát nơi mình đang đứng.




Tư Mã quản gia bất đồ ngắt lời nói:



- Sắp xếp gia quyến rời khỏi Đường Xuyên sợ rằng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể, nếu không, sẽ khiến cho bộ Nội vụ nghi ngờ.



Vũ Văn Lâm Lang nghiêm mặt nói:



- Chuyện này cũng là đương nhiên, hết thảy cũng đều mong vào sự sắp xếp của quan Tư Lệnh, tôi chỉ hy vọng quan Tư Lệnh hiểu rằng chuyến đi tham quan du lịch này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, sẽ không có bất cứ chuyện nào xảy ra ngoài ý muốn, cảnh quan mỹ lệ ở quận Thương Hải ở nước tôi đang chờ chư vị đại giá quang lâm.



Lão già ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tinh, sắc mặt lộ ra vẻ âm trầm bất định, một lúc lâu sau lão mới chậm rãi cất lời:



- Hạm đội hải quân Nam Hải đang mưu đồ một kế hoạch thật lớn, kế hoạch dẫn xà xuất động.



Vũ Văn Lâm Lang hiểu ý gật đầu:



- Chúng tôi biết, tôi hy vọng đến lúc đó quan Tư lệnh sẽ cho chúng tôi một tin tức thật tốt.



Lão già không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hoa văn trên trần, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Một lúc lâu sau thanh âm nặng nhọc lại vang lên:



- Ta nghĩ, Đường Lẫm đảm nhiệm Tư lệnh đệ nhất hạm đội Nam Hải đã lâu lắm, có lẽ sẽ phải thay đổi, điện hạ Đường Nhàn nhất định sẽ rất thích chức vị này.



Vũ Văn Lâm Lang hiểu ý, mỉm cười nói:



- Chúng tôi cũng rất hy vọng điện hạ Đường Nhàn có thể đảm nhiệm được vị trí này.



Lão già nói xong thì uể oải đứng lên, thân thể mập tròn lắc lư, không hề chào Vũ Văn Lâm Lang đã lê bước biến mất khỏi đại sảnh, để lại trong không khí hơi thở trầm trọng, dồn dập của lão.



Tư Mã quản gia đưa mắt ra hiệu cho Vũ Văn Lâm Lang, hai ngươi âm thầm rời khỏi phòng khách của biệt thự. Ở ngoài cửa, Vũ Văn Lâm Lang móc ra một tấm ngân phiếu khác đưa cho Tư Mã quản gia, tên quản gia nhìn những con số trên tấm ngân phiếu, hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai Vũ Văn Lâm Lang, thấp giọng nói:



- Vũ Văn công tử yên tâm, chuyến này nhất định sẽ để các ngươi tiêu diệt hạm đội đệ nhất của Nam Hải. Một khi đã không còn đệ nhất hạm đội ngăn cản, hải quân của Mã Toa quốc các ngươi đã có thể thoải mái đại triển quyền cước.



Vũ Văn Lâm Lang rời khỏi căn biệt thự ở giữa sườn núi, hạ sơn, ở chân núi đã sớm có hai người bán dưa đang chờ hắn.



Vũ Văn Lâm Lang mặt không đổi sắc nhìn hai người đó nói:



- Hãy để Mông Thái Kỳ truyền báo tin tức hải quân của đế quốc Đường Xuyên đã lung lay sắp sụp đổ.