Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 53 : Bộ Mặt Thật (Hạ)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Nhìn sắc mặt Đường Tư trắng bệch từ từ, kèm theo ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống mình, sự buồn bực trong lòng Dương Túc Phong nhất thời nhẹ nhõm đi rất nhiều, thậm chí hắn còn dương dương đắc ý nói:



- Nếu chuyện xấu của ta vỡ lở thì ngươi cũng bị liên can đến, vì lúc đó ngươi cũng là người có mặt ở đây. Trừ phi ngươi dám giết chết ta và bốn người phụ nữ diệt khẩu. Nhưng vẫn còn có Ca Thư Hàn, Mông Địch Vưu, Đổng lão bản nữa, hừ, Đổng lão bản chắc chắn là người của ngươi. Những người đó đều biết ngươi mời ta đến Linh Tuyền hiên dùng cơm, cho dù thế lực của ngươi lớn thế nào đi nữa cũng không thể một tay che trời, ngươi có thể giết chết hết bọn họ mà không để người khác biết ư? E rằng rất khó đấy. Ca Thư Hàn nói gì thì nói cũng là Giáo úy Cấm Vệ quân, nếu ngươi dám giết y thì ta đây không thể không thừa nhận một điều là ngươi quá biến thái, ta chấp nhận số mệnh. Tuy nhiên tốt xấu gì thì ta cũng là Thiếu tướng hải quân, lãnh chúa Dương gia, hoàng đế cho dù muốn xử tội ta thì cũng phải tìm cớ thật hợp lý. Nếu ngươi nguyện ý làm đao phủ cho hoàng đế thì ta nghĩ hoàng đế sẽ rất vui, đến lúc đó chỉ cần có người khác phao tin đồn nhảm ra thì hoàng đế sẽ đưa ngươi lên đoạn đầu đài một một cách thoải mái. Đường Tư đại nhân, hậu quả như thế ngươi không cảm thấy lo lắng sao?



Đường Tư cười phá lên, tiếng cười bén nhọn chói tai, khiến cho những giọt sương trên mái đình viện đều rơi xuống lả tả. Đối diện với tiếng cười quỷ dị của y, Dương Túc Phong chỉ cảm nhận được lỗ tai đang ong ong rung lên bần bật, trống ngực đập thình thịch, mặt mũi tối sầm, gần như ngã xuống ngất đi.



Dương Túc Phong chấn động, chợt hiểu ra:



- Đường Tư, ta hiểu rồi, ngươi không chỉ đơn thuần là Tổng đốc Phương Xuyên đạo, ngươi còn có một thân phận khác nữa. Ngươi còn có một chủ nhân khác nữa. Đường Tư, rốt cuộc ngươi còn làm việc cho ai nữa? Tại sao ngươi lại làm vậy? Không lẽ ngươi và Dương gia kiếp trước có thù oán?



Đường Tư lạnh lùng cười, vung tay lên áo lên, Dương Túc Phong lập tức bị hất tung lên bậc tam cấp, mặt mũi bầm dập, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Đường Tư lạnh lùng cất tiếng the thé:



- Dương Túc Phong, xem ra ngươi cũng không phải là quá ngu ngốc, lão phu chỉ hiện lộ một chút võ công đã bị ngươi nhận thức được thân phận song song của lão phu. Thế nhưng ngươi cần phải biết rằng người thông minh quá thường không sống được lâu, ngươi cũng vậy. Ha ha, lão phu đích thị là còn có thân phận khác, chỉ tiếc là ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết được, lão phu sẽ cho ngươi thời gian ba ngày để ngươi suy nghĩ cho kỹ xem ngươi lựa chọn hợp tác hay không hợp tác với ta. Nếu ngươi không hợp tác, thứ lỗi, ta sẽ tiễn ngươi về hoàng tuyền. Về phần hậu quả mà ngươi vừa đề cập đến, lão phu có thể giải quyết được ổn thỏa, không cần ngươi lo lắng cho ta.



Dương Túc Phong lắc đầu, cười khổ nói:



- Đường Tư, ta không rõ lắm, ngươi đã là Tổng đốc Phương Xuyên đạo, quan cao nhị phẩm, chỉ một hai năm nữa thì có thể tiến vào triều đình, tiền đồ xán lạn, tại sao ngươi lại phải đa sự như vậy? Chuyện này đối với ngươi thì có gì tốt? Không lẽ ngươi không sợ nếu một ngày nào đó thân phận ngươi bị bại lộ thì vợ con ngươi cũng sẽ vì ngươi mà liên lụy phải chết ư? Ngươi làm sao nhìn mặt họ đây?



Đường Tư hờ hững nói:



- Ta đa sự thế nào? Làm gì có chuyện bại lộ thân phận?



Dương Túc Phong mỉm cười, thở dài một hơi, khẽ nói:



- Ta nghĩ Đường Minh nhất định không muốn ta chết một cách bất minh ở trên đường đi. Y hoàn toàn có thể khiến cho ta chết một cách quang minh chính đại ở Mỹ Ni Tư, tránh bị miệng lưỡi của thế nhân công kích. Nếu ta chết trên đường đi sẽ khiến cho gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô có cớ đả kích triều đình, không chừng còn náo loạn hơn nhiều. Chuyện này ta và ngươi đều hiểu rõ, cho nên ta dám dùng ba kim tệ cuối cùng trên người ta cam đoan rằng ngươi đang làm việc dối gạt triều đình, hơn nữa còn rắp tâm làm tình thế trở nên rối ren….



Đường Tư đột nhiên quát:




Đường Tư cười ha hả, không hề tức giận, bình thản nói:



- Dương công tử, ngươi cần giả vờ nữa, kỳ thật ta đã nhìn ra hết thảy. Ma Ni giáo của ta đương nhiên là không chối bỏ đang cố sức lật đổ triều đình, mà Dương công tử chẳng phải cũng đã hết sức bất mãn với triều đình đấy thôi, thế không phải là khác đường cùng mục đích là gì? Đường Minh hận các lãnh chúa như ngươi thấu xương, nếu các ngươi không muốn thúc thủ chịu trói thì chỉ có một con đường là đứng lên phản kháng. Cả ta và ngươi đều có ý nghĩ đó, bản chất có khác gì nhau đâu?



Dương Túc Phong nhất thời im lặng.



Dường như thấy lời nói của mình đã có công hiệu, Đường Tư đắc ý, mỉm cười nói:



- Đã như thế, chúng ta sẽ không ngại hợp tác….



Dương Túc Phong nghiến răng nói:



- Phì! Đường Tư, ngươi đừng có nằm mộng, cho dù ta đúng là có ý nghĩ muốn thoát khỏi sự khống chế của triều đình thì cũng sẽ không thông đồng làm bậy với Ma Ni giáo các ngươi!



Đường Tư cười lạnh, một nụ cười phảng phất như ngưng kết lại.



Phương đông đã lộ ra những tia sáng đầu tiên, dần xóa tan đi những bóng tối cuối cùng của đêm đen, nhưng trong mắt Dương Túc Phong thì bóng tối chỉ như mới vừa bắt đầu, ánh bình minh tựa như vẫn còn rất xa xôi ở phía trước.



Hắn thở dài một hơi, đưa hai tay lên trước mặt, nói với vẻ cay đắng:



- Đường Tư, không phải ngươi đã chuẩn bị lao phòng cho ta ư? Xem ra ta đã có cơ hội lĩnh giáo thập đại khốc hình nổi danh thiên hạ của Xích Luyện giáo, chỉ mong ta có thể tránh được vận mệnh chết không toàn thây.



Đường Tư vẫn thản nhiên nói:



- Ta nhất định sẽ làm ngươi thỏa mãn, hy vọng ngươi sẽ thích.