Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 56 : Luật Pháp Lớn Hơn Vua (Hạ)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong xê dịch thân thể một chút để tư thế ngồi của mình thoải mái, sau đó bình thản nói:



- Quốc vương và pháp luật xảy ra xung khắc, tranh đấu cho đến nay chưa bao giờ khoan nhượng cả, khởi đầu đều sẽ tràn ngập máu tươi. Khi mới bắt đầu, chế độ chuyên chế độc tài sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng, đến khi đa số mọi người đều hiểu rằng quyền lực của hoàng đế nên bị ước thúc thì bọn họ sẽ tự giác đứng lên chống lại sự chuyên quyền của quốc vương. Cứ như thế, trấn áp và phản kháng, có lẽ phải kéo dài đến mấy trăm năm, song pháp luật cuối cùng sẽ giành được thắng lợi, trong tương lai, hoàng đế cũng không hẳn là được định đoạt bởi tục cha truyền con nối, mà phải do nhân dân tuyển cử chọn ra, quyền lực của hoàng đế cũng bị cắt giảm rất nhiều. Một người độc tài cầm nắm chính quyền sẽ biến thành một đoàn thể bị cộng đồng chi phối, không còn ai có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm nữa.



Canh Tang Loan hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt đầy phức tạp:



- Dương Túc Phong….tư tưởng của ngươi thật khiến kẻ khác hoảng sợ….bọn ta mặc dù nghĩ ra được một chút nội dung mơ hồ nhưng cho đến bây giờ vẫn không thể diễn đạt rõ ràng được như ngươi….tư tưởng của ngươi phát sinh như thế nào mà có?



Dương Túc Phong bất động, nói với sinh khí tràn ngập:



- Thật vô ý, chỉ do ta tự mình nghĩ ra, có lẽ đây cũng là tập tính phát triển nguyên thủy của loài người.



Canh Tang Loan như hiểu như không, gục gặc đầu.



Ngạnh Dương Liệt thở dài một hơi, nói với vẻ không cam lòng:



- Không thể hiểu được, bọn ta dùng cả cuộc đời để nghiên cứu thành quả này cũng không bằng tám chữ được nói bởi một tiểu tử trẻ tuổi như ngươi, cả đời ta đến đây không còn chút hứng thú nào nữa. Dương Túc Phong, mặc dù ta không hề muốn, song ta lại không thể không thừa nhận về phương diện này, ngươi đích thị là một thiên tài.



Dương Túc Phong mỉm cười, song từ đáy lòng không khỏi cười nhạo bọn chúng. Các ngươi đang suy nghĩ cái quái gì thế, tám chữ đó chính là lịch sử của nhân loại, phải dùng thời gian hơn một nửa thế kỷ đấu tranh mới có được, không biết bao nhiêu người đã vì tám chữ này mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Các ngươi nghiên cứu một đời mà đòi cho ra thành quả thì chẳng phải quá dễ dàng hay sao?



Canh Tang Loan tựa hồ ủ rũ vô cùng, miễn cưỡng phất tay, buồn bã nói:



- Dương Túc Phong, ngươi có thể đi.



Đường Tư vội vàng lên tiếng can ngăn:



- Tam ca, không thể thả hắn đi, hắn đã biết rất nhiều chuyện.



Thần sắc Canh Tang Loan đột nhiên sa sầm hẳn xuống, nói với vẻ tức giận:



- Ngươi vừa nói gì? Quy củ của Thánh giáo quy định thế nào, ngươi có thể nói là hắn trả lời không đúng sao? Nếu hắn đã trả lời đúng thì hắn có thể rời đi!



Đường Tư đảo tròng mắt một vòng, cất tiếng sắc gọn:




- Được, chỉ mong ngươi đừng quên điều vừa nói.



Canh Tang Loan quay đầu lại, ngửa đầu nhìn trần nhà, thanh âm trầm thấp vang lên:



- Ngươi có thể đi. Trong phạm vi Phương Xuyên đạo, ngươi sẽ không bị Xích Luyện giáo của ta ngăn cản nữa. Đường Tư, đưa hắn rời đi, nhớ lấy lời ta nói, đừng để ta trở thành người thất tín.



Đường Tư mặc dù trong lòng không phục, nhưng vẫn phải cung kính nói:



- Đệ biết.



Chợt nghe bên ngoài truyền vào tiếng chuông lanh lảnh và tiếng người ồn ào, Đường Tư nhíu mày hỏi:



- Đổng Khuyết, bên ngoài xảy ra chuyện gì?



Đổng lão bản của Linh Tuyền hiên vội vàng tiến vào, vẫn chưa để ý đến Dương Túc Phong, vẻ mặt lấm tấm mồ hôi nói:



- Hồi bẩm Tài thần, nô lệ Bảo Ứng phủ vừa phát động bạo loạn, do Mục Thiên Vương tổ chức! Bọn chúng đã đánh bại đội hộ vệ, bây giờ đang cướp bóc, giết người ở Bảo Ứng phủ, chuẩn bị nam hạ xuống Nguyên Xuyên đạo…. – Đến lúc này y mới nhìn thấy Dương Túc Phong, vội vàng ngậm miệng lại, thần sắc tỏ ra nghi hoặc vô cùng.



Sắc mặt Đường Tư biến đổi, thân thể lung lay như muốn ngã, đôi môi nhếch động, nhưng lại không nói ra lời nào.



Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt cũng đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi không thể biểu đạt bằng ngôn từ. Tóc tai Ngạnh Dương Liệt đều dựng ngược, gầm lên:



- Lại là Mục Tử Huân! Rốt cuộc y muốn gì ? Chuyện lớn như thế mà y không hề cho ta biết một tiếng ? Y còn có bọn ta trong mắt không ?



Canh Tang Loan nghiêm mặt, nhìn Dương Túc Phong, đoạn nói:



- Đường Tư, ngươi đem Dương thiếu tướng đi đi. Chuyện Bảo Ứng phủ xảy ra bạo loạn, chờ ngươi quay về sau đó sẽ thương lượng.



Đường Tư chần chừ một chút, miễn cưỡng đáp:



- Tuân lệnh.