Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 60 : Cuộc Chiến Lúc Hoàng Hôn (Bốn)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong vội vàng chạy đi, gọi Dương Cơ Duệ từ tháp chuông xuống, nói khẩn cấp:



- Nhanh! Chúng ta phải ra ngoài cứu người!



Sắc mặt Dương Cơ Duệ nhất thời đại biến, kéo lấy hắn, trầm giọng hỏi:



- Ngươi điên rồi ư? Lúc này là lúc nào mà ra ngoài? Ngươi không muốn sống nữa à?



Dương Túc Phong đã toát mồ hôi khắp đầu, vội vàng nói:



- Không được, con phải ra ngoài! Tô Lăng Tuyết và các nàng đang ở bên ngoài, con không thể để cho các nàng rơi vào tay phần tử phản loạn, tuyệt đối không thể!



Xạ Nhan quay đầu sang nói:



- Phong thủ lĩnh, ngài hãy suy nghĩ cho kỹ ! Tình thế bên ngoài hiện rất nguy hiểm, tuyệt đối không nên ra ngoài !



Dương Túc Phong trợn mắt, nghiến răng, hậm hực nói:



- Nghĩ cái gì mà nghĩ? Ta phải ra ngoài! Xạ Nhan, ta lệnh cho ngươi chọn ra một trăm người theo ta hành động, những người khác phòng thủ nghiêm mật nơi này. Mông Địch, ngươi khai pháo, nhắm thẳng vào chỗ rẽ trên con đường phía trước, yểm trợ cho ta di chuyển, ta phải băng qua đó!



Xạ Nhan thất sắc hét ầm lên:



- Cái gì? Ngài điên rồi sao?



Mông Địch Vưu cũng ngạc nhiên hỏi:



- Tại sao lại thế?



Dương Túc Phong tức tối quát lên:



- Các ngươi chấp hành mệnh lệnh hay không? Không chấp hành thì ta đi một mình!



Xạ Nhan ngẩn người, vỗ vỗ vào gáy lẩm bẩm:



- Trời ơi! Ta làm sao có thể đi theo một người thường xuyên mất đi lí trí chứ! Được rồi, được rồi, tôi chấp hành mệnh lệnh, cùng lắm thì chết chung với ngài ở đây là được.



Ánh mắt Dương Túc Phong chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào Mông Địch Vưu, y bất đắc dĩ đành phải trả lời:



- Được rồi, tôi chấp hành mệnh lệnh.
Dương Túc Phong bình tĩnh nói:



- Không, các người phía trước hễ ai là quan quân thì lưu lại! Quan quân sẽ đoạn hậu!



Trong chớp mắt, đã có hai mươi chiến sĩ Cung Đô bước ra, cùng hô lên:



- Chúng tôi là quan quân!



Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt rằng:



- Các ngươi lưu lại, những người còn lại tiếp tục chạy!



Xạ Nhan gấp rút nói:



- Không được, Phong thủ lĩnh, ngài mau chạy đi!



Dương Túc Phong thản nhiên nói:



- Ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, nếu bọn họ chạy! Ta và ngươi đều lưu lại đây!



Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết không thể kháng cự của Dương Túc Phong, Xạ Nhan đành hạ lệnh cho các chiến sĩ Cung Đô dìu nhóm người Tô Lăng Tuyết rời khỏi, nhóm hai mươi người thì xếp thành đội hình, chờ địch nhân xông đến.



- Phong thủ lĩnh, ngài có sợ không? – Xạ Nhan đột nhiên hạ giọng hỏi.



- Có một chút. – Dương Túc Phong nhìn đám người xông đến càng ngày càng lớn lên trong mắt mình, lơ đãng nói.



- Thật ra tôi cũng cảm thấy sợ. – Xạ Nhan hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói. – Nhưng nó cũng đã là thói quen của chúng tôi.



Dương Túc Phong trấn định gật đầu nói:



- Ta muốn nó cũng trở thành thói quen của ta.



Vụt!



Một trận mưa tên ào ra, một loạt nô lệ ngã xuống, nhưng những kẻ phía sau vẫn hung hãn lao đến như trước.



- Rút kiếm! – Xạ Nhan lạnh lẽo truyền đạt mệnh lệnh quyết tử.