Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 62 : Cuộc Chiến Lúc Hoàng Hôn (Sáu)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong mở to mắt nhìn. Chỉ thấy xung quanh máy bắn đá có khoảng ba chục quan viên triều đình bị bọn nô lệ trói bằng dây thừng, dường như là người của nha môn Bảo Ứng phủ. Khả năng là trên đường trốn chạy bị bắt lại, già có trẻ có, nam có nữ có, bọn nô lệ rõ ràng là định dùng họ làm con tin. Bọn họ tuyệt vọng gục đầu xuống, chỉ còn thoi thóp.



“Con bà nó!” Dương Túc Phong không nhịn được buột miệng chửi thề. Hắn quay đầu lại, thấy sau lưng nằm ngổn ngang mấy thương binh không tiện hành động, bọn Tô Lăng Tuyết đều hôn mê. Vạn nhất cái cối xay đó bay lên trời rồi rơi xuống đây thì thực là hỏng bét. Nhưng nếu hạ lệnh khai hỏa, sự tình còn khốn khổ hơn, dù thế nào hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn quan viên phủ Bảo Ứng toàn bộ bị địch nhân giết sạch.



Bất thình lình, Xạ Nhan kinh ngạc hét lên: “Phong lĩnh, bọn chúng có người giương cờ trắng, có phải là muốn đầu hàng không?”



Dương Túc Phong tức giận quát: “Đầu hàng cái rắm! Bọn chúng muốn đến đàm phán thì có, nói không chừng còn bắt chúng ta phải đầu hàng á!”



Xạ Nhan muốn hạ lệnh bắn tên, Dương Túc Phong cản hắn lại: “Không cần gấp! Cứ để nó đến, xem nó muốn nói thứ rắm chó gì!”



Sứ giả đến đàm phán là một gã mập da mặt hồng hào, thân lùn chắc nịch, con mắt vừa nhỏ vừa hẹp láo liên gian giảo. Bất quá tay chân trông như Hercules, điển hình cho kiểu người tứ chi phát triển mà đầu óc không đến nỗi ngu si. Hắn đứng sững trước cổng, ngóc đầu nhìn lên tháp chuông la lớn: “Vị nào phụ trách ở đây? Ta là Sa Khắc, đại đệ tử đời thứ bảy, đại diện cho Xích Luyện thánh giáo đến đây đàm phán!”



Dương Túc Phong thò nửa người ra khỏi tháp, hờ hững đáp: “Ta là thiếu tướng hải quân đế quốc Dương Túc Phong. Ngươi muốn nói thì xin mời, muốn đánh rắm thì cút cho mau. Điều kiện của bọn ta không tốt, không có nước trà mời ngươi đâu!”



Sa Khắc lấy tay che trước trán, ngẩng đầu quan sát Dương Túc Phong, cao giọng: “Thiếu tướng các hạ, các người đã bị chúng ta bao vây rồi. Để tránh tổn thương không cần thiết, các người hãy lập tức buông vũ khí đầu hàng, ta bảo đảm an toàn và tài sản cho các người!”



Dương Túc Phong nói: “Đồ mặt dày! Sa Khắc, ta không tin được lời bảo chứng của ngươi. Bây giờ ngoài đường rải đầy xác của lão bá tánh, đều là Xích Luyện giáo các ngươi lưu lại. Các ngươi không có tính người, tàn sát lão bá tánh, lấy máu họ làm công cụ đối phó với triều đình. Dù miệng lưỡi ngươi trơn láng cõ nào cũng không ai tin được!”



Sa Khắc tức giận sầm mặt lại, lạnh lùng: “Hải quân thiếu tướng, ngài cớ gì lại




Xạ Nhan vội vã mở nắp rương, nhất thời mọi người đều ngây ra.



Trong rương là hàng xấp ngân phiếu và kim ngân châu báu sáng lóa, đầy nhóc.



Dương Túc Phong tặc lưỡi: "Oa! Chúng ta phát tài rồi!"



Tô Lăng Tuyết mấy người tò mò nhìn thử, tức thì há hốc miệng, đến Ngu Mạn Viện cũng khẽ biến sắc.



Dương Túc Phong cố gắng kềm chế cảm xúc, kêu người kiểm lại một lượt. Ngân phiếu do Tứ Hải tiền trang phát hành không dưới tám trăm vạn kim tệ, ngân phiếu của ngân hàng trung ương đế quốc trị giá gần sáu trăm vạn, cộng thêm kim ngân châu báu trị giá ngàn vạn kim tệ. Trong đó phần lớn là kim cương tinh khiết, ngọc mắt mèo cùng các loại bảo thạch quý giá khác. Còn có một lượng lớn bằng khoán các trang viên ở Mĩ Ni Tư, thậm chí cả cổ phiếu và chứng khoan của liên bang La Ni Tây Á. Mọi người thảy đều kinh ngạc. Tuy lòng tham của Mục Thuấn Anh cả nước đều nghe danh nhưng không ngờ hắn lại tích lũy của cải nhiều đến vậy. Dương Túc Phong thậm chí còn hoài nghi lão này cũng giống Đường Tư, còn có một thân phận khác, bởi vì với nỗ lực của một người, tích lũy mớ tài sản khổng lồ thực không đơn giản.



Trong rương còn có một thứ khiến mọi người chú ý, là một khối ôn ngọc bình thường. Ôn ngọc tinh khiết vô cùng, bề mặt không chút tỳ vết, bóng láng như gương. Mọi người không ai phát hiện ra điều gì từ khối ôn ngọc này, nhưng nó được bọc rất kỹ trong một cái túi bằng tơ lụa đỏ. Dường như Mục Thuấn Anh lúc còn sống rất xem trọng món đồ quý giá này, hiển nhiên là có lai đầu. Tìm mãi cũng không phát hiện ra điều gì, Dương Túc Phong cất nó vào bọc, đợi sau này có thời gian mới từ từ nghiên cứu.



"Chuyện cái rương châu báu này, tuyệt đối không được nói với ai!" Dương Túc Phong nghiêm nghị hạ lệnh.



Đột nhiên, tiếng vó ngựa nổi lên, giống như sấm động.



Mông Địch Vưu chậm rãi nói: "Long kị binh của Điệp Phong Vũ tới rồi!"