Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 7 : Đợi Thời Cơ Hành Động (Trung)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


Lão nhân gục gặc đầu: “Phất Lai Triệt đích thị là một thiên tài, một thiên tài trên biển. Ta không thể không thừa nhận, trên biển Ni Tư không có chỉ huy hạm đội nào giỏi hơn hắn được. Dù người khác sau lưng đều kêu hắn là hải tặc, hắn cũng là hải tặc giỏi nhất. Nhưng không bột sao gột nên hồ, cho dù hắn giỏi hơn chỉ huy hạm đội, nếu chỉ có một cái tàu thì làm ăn được gì? Không lẽ hắn lên đất liền quyết đấu?”



Dương Túc Phong không buồn che giấu ánh mắt thất vọng, thần sắc thống khổ. Lời ra đến miệng lại thu về, sau cùng suy nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Chúng ta còn có bao nhiêu tàu? Người đừng có nói với con là hiện tại không có cái nào hết.”



Vẻ mặt lão cũng thống khổ không kém, khó khăn lắm mới mở miệng được: “Ta biết, ngươi nhất định là vừa muốn hỏi lại vừa không dám. Bất quá, mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi, tất cả đã là quá khứ. Tàu của chúng ta... chúng ta từng có rất nhiều tàu... chúng ta từng có một hạm đội huy hoàng... vậy mà bây giờ chỉ có ba cái...nhà ta chi phí rất lớn... chúng ta chỉ còn cách bán tàu qua ngày... may mà bọn thương nhân liên bang La Ni Tây Á còn có hứng thú với tàu nhà ta...”



Mặt Dương Túc Phong cơ hồ méo xẹo, hắn đột nhiên đứng bật dậy, mặc cho đầu đụng mạnh vào nóc thùng xe hắn cũng không phản ứng, gào lên thảm thiết như bị thần kinh: “Cái gì? Tất cả tàu đều bị bán rồi? Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Tàu của chúng ta! Tàu của chúng ta!”



Lão nhân hình như đã quen với chuyện bị người khác gào vào mặt nên thờ ơ với phản ứng của Dương Túc Phong, đờ đẫn đáp: “Trừ tàu ra, nhà ta còn có cái gì đáng giá hả? Chúng ta không nghĩ ra còn có cái gì để chống đỡ cuộc sống của hơn vạn người, chuyện này Phất Lai Triệt cũng không phản đối. Ngươi biết đó, tàu thuyền là sinh mạng của hắn, hắn sinh ra trên biển, trưởng thành trên biển, suốt đời lăn lộn trong sóng biển. Bán tàu khác nào bán mạng hắn, nhưng mà hắn đã đồng ý...”



Dương Túc Phong hoàn toàn rơi vào tình trạng tâm thần, hai mắt đỏ rực hệt như mấy tay cờ bạc đỏ mắt ở đổ trường, hoa chân múa tay rống: “Rốt cuộc bây giờ chúng ta còn mấy cái tàu? Người nói mau lên! Chúng ta còn mấy cái?”



Mặt mày lão trơ khấc: “Bây giờ chỉ còn ba chiếc cuối cùng, Thảo Nguyên Thần Hi, Tịch Dương Thiên Sứ, A Đức Lí Á Nặc!”




Lão nhân ngẩn người, ôm lấy bình rượu, nghĩ ngợi một cách khổ sở.



Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, ráng dằn cơn kích động, lấy hết bình tĩnh nói: “Lam Vũ quân phải được trùng kiến! Dương gia ta từ lúc bắt đầu đi theo Đường Xuyên, không có chuyện trên chiến trường lại rút lui. Quá khứ đã vậy, hôm nay cũng như vậy! Danh dự của Dương gia đâu phải nhờ vào cái miệng mà là lấy từ trong tay địch nhân. Chỉ có máu của địch nhân mới làm cho sư thứu kỳ của Lam Vũ quân tỏa hào quang lần nữa. Trường kiếm Dương gia ngủ quên hơn hai trăm năm nay giờ phải được rút ra khỏi vỏ. Dù tương lai thế nào, hiện tại phải bắt đầu mài kiếm!”



Tâm tình lão nhân hết sức phức tạp, đưa mắt nhìn hắn, dáng vẻ lo lắng không yên. Càng lúc lão càng thấy mờ mịt, chầm chậm hỏi: “Phong, ngươi hạ quyết tâm thật à? Ngươi không hối hận chứ?”



Dương Túc Phong đáp không hề do dự: “Ý con đã quyết! Tuyệt không hối hận!”



Lão nhân lặng lẽ thở dài, thần sắc thảm não: “Ta nghĩ muốn lão Phất Áo Đức tổ chức mấy ngàn người không thành vấn đề, cái khó là nhiều người như vậy sẽ tiêu tốn không ít sức lực.”



Dương Túc Phong kiên quyết đáp: “Dù chỉ có năm trăm người cũng phải xây dựng lại Lam Vũ quân!”