Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 75 : Sơn Hải Quan (Hai)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong sốt ruột chỉ muốn nắm rõ tình hình, khó khăn lắm mới chờ được Dương Cơ Duệ tới nơi. Dương Cơ Duệ thở phì phò, nói: “Lại là chuyện tốt của Đường Minh. Hóa ra Chu Đức Uy quyết liệt vô cùng, ôi, có lẽ là lên án Đường Minh thậm tệ ngay tại đương trường, nói y tự tiện thay đổi luật lệ đế quốc, xử lưu đày tất cả tội phạm hình sự là quá ẩu tả. Cái lão già dịch đó, tính tình ương ngạnh quá, trước mặt bá quan văn võ toàn triều mà dám mắng Đường Minh là hôn quân. Kết quả làm Đường Minh nổi giận, bãi chức quan, tống giam, đày tới Mĩ Ni Tư nữa. May mà lão cô độc cả đời, không thân không thích, chỉ hốt vài ba bộ quần áo là có thể lên đường, không thì...”



Dương Túc Phong nặng nề nói: “Lão chỉ trích rất đúng. Hoàng đế quả thực xem luật pháp như trò đùa, nói sửa là sửa!”



Dương Cơ Duệ nói: “Đều là do cái tên quái vật Bác Sơn xu nịnh kia, chỉ biết tâng bốc lấy lòng Đường Minh, một tý chủ kiến cũng không có. Cả cái Bộ Pháp Vụ biến thành phòng làm việc riêng của Đường Minh, nói gì làm nấy, có lí nào lại thế chứ!”



Dương Túc Phong nhíu mày suy nghĩ, tiếp đó nói: “Này nhé, thúc lấy ít kim tệ, hối lộ cho đám binh sĩ áp giải, kêu chúng đối xử tốt với Chu đại nhân một chút. Ông ấy không luyện võ, không chịu nổi sự hành hạ của chúng đâu. Trước khi đến được Mĩ Ni Tư, ngàn vạn lần cũng không được để xảy ra chuyện gì.”



Dương Cơ Duệ ngơ ngác: “Cái gì? Chúng ta hình như đâu có giao tình với ông ta!”



Dương Túc Phong thở ra một hơi, từ tốn nói: “Chu Đức Uy là một nhân tài, chúng ta không thể bỏ qua được. Mấy năm nay, tranh đoạt thiên hạ không những dựa vào quân đội, lương thảo mà cả nhân tài nữa. Cái nào quý báu nhất? Chính là nhân tài đó. Thời Tam quốc có Tào Tháo, binh mã không bằng một nửa Viên Thiệu, lãnh thổ không tới một phần ba. Vậy mà cuối cùng vẫn thắng được Viên Thiệu, lý do, vì ông ta thu nhận được rất nhiều nhân tài, lĩnh vực nào cũng có. Chúng ta thiếu nhất chính là một chuyên gia pháp luật, biết pháp chấp pháp. Vừa rồi con còn nảy ra ý định bắt cóc Lăng Thanh Tư đến Mĩ Ni Tư, chỉ vì nhất thời thương hoa tiếc ngọc không ra tay, giờ vẫn thấy hối hận. May mà ông trời còn thương, đưa Chu Đức Uy đến đây. Ừm, người chuẩn bị đi, dọc đường phải chiếu cố ông ấy chu toàn. Đợi sau khi đến Mĩ Ni Tư, bất kể là ăn trộm hay ăn cướp, chúng ta cũng phải giành lấy ông ta. Chu Đức Uy thực sự là bảo bối đó, nếu Đường Minh nổi giận thêm vài bận nữa, đem Đường Lê, Minh Sơn Quế mấy lão ấy đày hết đến Mĩ Ni Tư thì ta giàu to rồi.”



Dương Cơ Duệ có hơi không bằng lòng, nói: “Cái lão Chu Đức Uy này tính tình chẳng khác nào cục đá trong nhà xí, vừa thúi vừa cứng. Nếu việc ngươi làm với Tô Lăng Tuyết rơi vào tay lão, lão không lột da ngươi ra mới lạ. Cái lão này đúng là con dao hai lưỡi... tới chừng đó ngươi có hối cũng không kịp.”



Dương Túc Phong thản nhiên: “Được rồi, nhị thúc, thúc đừng có suy diễn lung tung vậy được không? Con sẽ không phạm thêm một sai lầm nào nữa đâu... lỡ mà phạm phải, đừng để ông ấy biết là được rồi!”
Tên trưởng nhóm khó xử nhìn xung quanh, Dương Túc Phong lạnh lùng quát: “Đồ ngu xuẩn! Người đâu, trói tất cả lại!”



Bọn Xạ Nhan tiến lên, huy động Tinh Cương trường kiếm trong tay, lập tức bao vây bọn cấm vệ quân lại. Mấy tên cấm vệ quân nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới phải, đưa mắt cầu cứu người đang bị chúng áp giải – phạm nhân Chu Đức Uy.



Chu Đức Uy lãnh đạm mở mắt nhìn, không còn chút sức lực nào nhưng giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Hải quân thiếu tướng, lòng tốt của ngài lão phu tâm lĩnh, có điều ngài không cần phải làm vậy. Lão phu đặt ra pháp luật thì phải tuân thủ. Trên đường áp giải mỗi ngày chỉ cho phạm nhân uống nước ba lần, lão phu đã uống ba lần rồi. Nếu lại uống nữa tức là coi thường pháp luật, xin tướng quân đừng làm khó lão phu.”



Khóe miệng Dương Túc Phong nhếch lên một nu cười lạnh, rất khó nhận ra. Hắn đi thẳng đến trước xe tù, nhìn gương mặt tiều tụy của lão, thản nhiên nói: “Lần này không phải là ngài tự uống mà là ta ép ngài uống, không thể tính là phạm luật được!”



Nói chưa dứt đã phất nhẹ tay. Xạ Nhan lập tức bưng tới một bát nước lớn, không kể phải trái đúng sai, vạch miệng Chu Đức Uy đổ nước vào. Chu Đức Uy không kịp phản ứng, tuy bị sặc nhưng nước đã rót thẳng vào miệng không sót một giọt. Những người đứng bên không ai ngờ Dương Túc Phong lại làm như vậy, nhất thời đều hiếu kì đứng nhìn.



Dương Túc Phong phẩy tay, thản nhiên nói: “Cái này không phải phạm pháp nha!”



Chu Đức Uy muốn nổi khùng nhưng vẫn còn bị sặc nước, ngoại trừ việc ho và thở dốc ra, không nói được gì.