Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 77 : Sơn Hải Quan (Bốn)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong lập tức cảm giác có chuyện không hay, vội vàng quay đầu nhìn. Bọn Xạ Nhan đã mở xe tù, toàn bộ tộc Tang Lan đều khôi phục lại tự do, đang giúp nhau chỉnh lại vũ khí. Toán người của Tang Cách mau chóng nhận lấy trường cung Ưng Giác, hỗ trợ bọn Xạ Nhan cùng nhau thối lui. Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn thấy cửa thành không còn bao xa, bình tĩnh nói: “Lui, tiếp tục lui! Lui về thành lâu!”



Thanh niên tướng quân vận giáp trắng gò chiến mã, cao giọng: “Hải quân thiếu tướng, ta là tư lệnh sư đoàn trung ương quân số 12 Tiết Bối Nhĩ. Xin thông báo tên và chức vụ, để tránh phát sinh hiểu lầm không đáng có!”



Dương Túc Phong một mặt từ từ lùi lại, một mặt trầm giọng trả lời: “Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ, ngươi biết rồi còn hỏi? Ta là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong, chắc ngươi đã biết rồi, cần gì ta phải giới thiệu kỹ? Ngươi điều động đông đảo binh mã đến đây là có ý gì?”



Tiết Bối Nhĩ nhìn Lăng Thanh Tư bên cạnh, hơi tức giận nói: “Dương Túc Phong, ngươi láo xược lắm! Đây không phải Mĩ Ni Tư, đâu đến lượt ngươi làm xằng làm bậy! Lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ ngươi buông vũ khí chịu trói, bằng không ta phải bắt ngươi lại!”



Dương Túc Phong ngửa mặt lên trời cười lạnh, hờ hững đáp: “Thật sao? Ngươi lấy quyền gì bắt ta?”



Tiết Bối Nhĩ trỏ tay vào bọn Tang Cách, lạnh lùng cất tiếng: “Bằng vào việc ngươi vô cớ ẩu đả với quan binh triều đình, phóng thích tội nhân, đó là tử tội!”



Dương Túc Phong đáp lễ y chang, cười lạnh: “Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ, bọn họ đều là người bị đày tới Mĩ Ni Tư, mà ta lại là lãnh chúa Mĩ Ni Tư, ta nghĩ là ta có đủ quyền lực xử trí họ. Trái lại, ngươi lại trỏ tay chỉ chân vào công việc trong phạm vi quyền hạn của ta, hình như ngươi mới cần phải bị bắt lại thẩm vấn hả?”



Tiết Bối Nhĩ hầm hầm phẩy tay, một tên thân binh cấp tốc mang đến cây cung Hổ Bí nạm kim cương cho y.



Dương Túc Phong biết những tướng lĩnh đế quốc là tay bắn cung thiện xạ có không ít, tên Tiết Bối Nhĩ này nói không chừng là một trong số đó. Đưa tay về sau ra hiệu, kêu bọn Xạ Nhan nấp sau thành lâu. Nhóm Tô Lăng Tuyết còn đang chần chừ đã bị bọn Tang Cách đẩy ra phía sau. Tiết Bối Nhĩ không còn cơ hội, Hổ Bí cung trong tay từ từ buông xuống. Đội long kị binh uy vũ tiến đến trước cổng thành, cách chừng trăm mét thì dừng lại, yên lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo.



Lăng Thanh Tư vỗ ngựa vọt lên trước, dừng trước thành lâu khoảng năm mươi mét, ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, cất giọng lạnh lùng sắc bén: “Dương Túc Phong, hoàng đế bệ hạ đã thu hồi khẩu dụ lúc trước. Tội phạm hình sự không cần đày đến Mĩ Ni Tư, căn cứ luật lệ trước đây xử lí. Ta đặc biệt đến đây bắt ngươi, giao cho pháp đình xử lý, yêu cầu ngươi hợp tác!”
Tiết Bối Nhĩ nổi nóng hét lên: “Long Tường, câm cái mõm chó của ngươi lại! Ai kí hiệp nghị với các ngươi?”



Long Tường thờ ơ: “Thế tại sao bộ đội của ngươi cách cấm chỉ tuyến một trăm mét thì dừng vậy? Tiết Bối Nhĩ, ở đây không có chuyện của ngươi, về mà làm phận sự của mình cho tốt đi! Thượng Quan Tích Huyết không ở đây, ngươi đừng có chuốc thêm phiền phức cho lão. Nếu làm mất thể diện chúng ta, người đầu tiên triều đình xử trảm là ngươi đó. Đường Minh hiện giờ lo chữa cháy khắp nơi không kịp, ngươi còn muốn rước phiền phức cho y à?”



Tiết Bối Nhĩ vừa căm vừa tức nhưng lại không tìm ra lời lẽ phản bác, chỉ biết hằm hằm nhìn Long Tường.



Dương Túc Phong sướng rơn, mỉm cười nói: “Long Tường tướng quân, xin đừng hiểu lầm. Thủ hạ của ta chưa từng phục vụ trong quân đội triều đình, chúng ta đứng ở vị trí trung lập. Mục đích chính của ta là mau trở về Mĩ Ni Tư, càng nhanh càng tốt. Đáng tiếc dọc đường nảy sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, giờ vẫn chưa về được Mĩ Ni Tư!”



Long Tường cười ha hả, cao giọng: “Ta đồng cảm với ngài! Các người xuống đây đi, Long gia chúng ta phụ trách an toàn cho các người trong địa phận Anh Xuyên, bảo đảm các người thuận lợi lên đường, về Mĩ Ni Tư trong thời gian ngắn nhất!”



Dương Túc Phong ôm quyền nói: “Được vậy thì xin đa tạ!”



Lăng Thanh Tư đột nhiên ré lên: “Long Tường, ngươi đừng quá ngông cuồng! Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, Dương Túc Phong đang mang án trong người, ta phải bắt hắn về quy án. Nếu Long gia các ngươi cố tình ngăn cản, tất cả hành động của các ngươi sẽ bị xếp vào tội có hành vi không tốt với triều đình!”



Long Tường trề môi cười khẩy, thản nhiên: “Lăng tiểu thư, không biết sứ mệnh thu phục Mĩ Ni Tư so với mấy cái án mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ? Lăng tiểu thư, hiện giờ điều cô cần làm là theo Điệp Phong Vũ nạm hạ. giúp cô ta tiêu diệt phản nghịch Xích Luyện giáo chứ không phải ở đây nổi cơn thịnh nộ với một nam nhân không liên can, thậm chí còn xuất đọngi long kị binh diễu võ dương oai với Long gia. Nếu Long gia ta sợ long kị binh các ngươi, ta đã không dám đứng đây nói xàm với cô. Có điều nếu cô nhất quyết muốn tróc nã y, ta cũng không cản, cô cứ việc lên đó. Nhưng nếu Tiết Bối Nhĩ dám cho thuộc hạ lên thành, đừng trách ta không nể mặt!”



Tiết Bối Nhĩ nổi giận giục ngựa phi lên, đang muốn nhấc Hổ Bí cung lên, đột nhiên thấy một đạo hỏa tiễn trước mặt vút lên trời, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc. Từng đợt từng đợt tiếng động như cơn hồng thủy tràn bờ, vô số quan binh biên phòng quân Long gia xuất hiện một bên thành lâu. Tuy chỉ là bộ binh nhưng rừng gươm dày đặc khiến long kị binh ý thức được, đó chắc chắn là một cái bẫy chết người. Sau lưng bộ binh là mấy ngàn cung thủ, trong tay đều cầm Mạt Nhĩ Mã trường cung, cơn ác mộng của kị binh.