Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 95 : Bóng Râm Của Chiến Tranh (Hạ)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Công tước Phân Lãng hớp một ngụm cà phê: “Thần sợ cái gì ư? Vì sao lại sợ? Thần đã suy nghĩ hết hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng hiểu mình sợ cái gì. Thần sợ tương lai chúng ta sẽ bị báo thù. Người Đường tộc tuy văn minh, nhưng một khi chọc giận họ, thủ đoạn báo thù thật khiến người ta rét run. Cho dù bây giờ ta giành được Mĩ Ni Tư, nhưng tương lai thì sao? Tương lai, một khi Đường Xuyên đế quốc quật khởi lần nữa, chúng ta còn có năng lực khống chế Mĩ Ni Tư không? Thần không dám khẳng định. Đó là nguyên nhân thần lo sợ. Mặt khác, thần nghĩ các vị ngồi đây đều biết. Đường tộc ưa nói tín nghĩa nhất, cũng căm ghét những kẻ lật lọng không giữ lời nhất. Ngươi phạm đến ta, xa mấy cũng diệt, câu này mọi người biết rồi đấy!”



Hội nghị rơi vào yên lặng, nhất thời không một tiếng động.



Một lúc sau, tướng quân Khắc Lai Mỗ mở lời, phá tan không khí trầm mặc: “Công tước Phân Lãng, tôi cho rằng ngài lo lắng là có lí, bản thân tôi cũng có nỗi lo như vậy. Song dường như ngài không nhìn nhận sự việc ở khía cạnh khác. Nếu chúng ta khống chế được Mĩ Ni Tư, bản đồ của ta sẽ mở rộng gấp đôi, dân số cũng tăng xấp xỉ chừng đó. Trong tình huống đó, thực lực của ta sẽ phát triển mau chóng, khoáng sản và gỗ đều là nhu cầu thiết yếu nhất của nước ta. Nếu khống chế được, tôi dám nói, trang bị quân đội của ta sẽ nhảy vọt lên một tầm vóc mới. Có khoáng sản và gỗ của Mĩ Ni Tư, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á chúng ta sẽ ngày một cường thịnh, đó là điều chắc chắn. Thử hỏi một Lỗ Ni Lợi Á hùng mạnh thì còn phải sợ ại? Ngược lại, Đường Xuyên đế quốc không có Mĩ Ni Tư, thực lực của nó bị tước bỏ không ít. Đến chừng đó, chúng ta vị tất đã thua Đường Xuyên đế quốc? Công tước Mễ Lạc, ngài thấy sao?”



Đề Lan Qua Lai vỗ tay: “Đúng thế! Chúng ta vốn dĩ là quốc gia hùng mạnh nhất đại lục Y Vân. Sau khi chiếm được Mĩ Ni Tư, nói không chừng chúng ta còn hùng mạnh hơn Đường Xuyên đế quốc ấy chứ!”



Công tước Mễ Lạc lôi ra một cuốn sổ nhỏ, lật hai trang giấy, cất giọng khô khan: “Nếu giành được Mĩ Ni Tư, có thể phát huy ưu thế về tài nguyên khoáng sản, tăng trưởng kinh tế mỗi năm có thể vượt quá 35 phần trăm.”



Tô Lai Mạn mừng rỡ thốt lên: “Quá tốt, con số này thật khiến người ta động lòng!”



Công tước Phân Lãng ngạc nhiên mất mấy giây, quay đầu hỏi công tước Mễ Lạc: “Ông căn cứ vào đâu mà đưa ra con số ấy thế?”



Mặt công tước Mễ Lạc trơ ra: “Đây là dự đoán lạc hậu nhất. Nhưng tôi cần nhấn mạnh rằng, chỉ khi khống chế hoàn toàn Mĩ Ni Tư mới có thể đạt đến con số này. Nếu vẫn còn chiến tranh, loạn lạc, con số này phải rút ngắn một nửa. Nếu thuận lợi thu phục Mĩ Ni Tư, ta còn phải xem xét phản ứng của hai nước Cáp Lạp Lôi và Ương Già nữa. Tôi cho rằng hai nước đó không dễ dàng từ bỏ khối thịt mỡ màng này đâu!”



Tô Lai Mạn chớp mắt, trong mắt toát ra ánh sáng rợn người.


Đề Lan Qua Lai hoan hỉ nói: “Tôi thông báo cho các vị một tin tức tuyệt hảo, nhưng các vị phải giữ bí mật. Một trong hai chỉ huy biên phòng quân của Đường Xuyên đóng tại Tử Xuyên đã đồng ý hợp tác toàn diện, làm tiên phong đánh Mĩ Ni Tư cho ta.”



Cả hội nghị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Đề Lan Qua Lai.



Tô Lai Mạn đệ IV gật đầu chứng thực lời y, bình thản nói: “Chiến sĩ Lỗ Ni chúng ta là vô địch, hoàn toàn không cần bắt tay với người này cũng có thể chiếm được Mĩ Ni Tư dễ như bỡn. Có điều, có y phối hợp, công việc của ta càng thuận lợi hơn, chiến sĩ Lỗ Ni ít chịu tổn thất hơn. Ây da, thật tốt quá, phải nhanh chóng tăng cường liên lạc với người đó, tạo thời điểm thích hợp cho y dẫn quân về đầu nhập chúng ta.”



Đề Lan Qua Lai cung kính đáp: “Xin vâng, thưa bệ hạ!”



Công tước Ai Khắc vẫn chưa yên tâm, nói: “Nếu không chiếm được Đông Nhật, đến khi chúng ta dẫn binh vào Tình Xuyên, cánh trái sẽ bị uy hiếp nặng nề. Tôi nhắc nhở quân đội phải bảo đảm được điểm này. Tình Xuyên đạo là địa phương dồi dào lương thực duy nhất ở Mĩ Ni Tư, tôi không hi vọng quân đội sẽ dùng dằng với kẻ địch ở đó quá lâu, dù là mặt nào cũng không có lợi.”



Đề Lan Qua Lai tỏ vẻ bực mình vì công tước Ai Khắc lắm lời, bực bội nói: “Bọn tôi biết rồi!”



Công tước Ai Khắc thấy đối phương bực mình, không nói thêm nữa, cúi đầu trầm mặc nhưng gương mặt vẫn có chút lo lắng.



Tô Lai Mạn đệ IV cũng không muốn đào sâu vấn đề này nữa, cũng có thể ông ta thấy chỉ làm chuyện vẽ vời vô ích, hờ hững nói: “Cứ điểm Đông Nhật giao cho Ni Mục Lai xử lí đi. Hắn là tướng lĩnh ưu tú nhất nước ta, ta nghĩ không có sự cố ngoài ý muốn đâu. Chúng ta tiếp tục bàn thảo kế hoạch tấn công Tình Xuyên…”



Đột nhiên một cơn gió lùa vào, công tước Phân Lãng cảm giác cả người rét run, không kềm được hắt hơi mấy cái song không ảnh hưởng gì đến cuộc nói chuyện của những người kia, hứng thú với Mĩ Ni Tư đã hoàn toàn che mất cơn lạnh. Cơn gió lạnh này dường như báo trước một hậu quả chẳng lành. Bởi vì ngọn nến Đề Lan Qua Lai đang cầm trong tay đột nhiên nhá lên, một đốm lửa nhỏ rớt xuống đúng ngay vị trí cứ điểm Đông Nhật trên bản đồ, đốm lửa bùng cháy ngay chỗ ấy…