Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 97 : Cứ Điểm Đông Nhật (Trung)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Tô Liệt gật đầu: “Nói tới đánh trận ta lại không sợ. Lúc còn ở Bát đạo liên minh, ta liều mạng mấy lần, cái mạng này cũng lượm về không biết bao nhiêu bận. Chỉ là, ta còn chưa quen với cách chiến đấu mới mẻ thế này, tay chỉ cầm súng trường, đến người kẻ địch cũng không cần chạm vào, đứng ngoài hai dặm nã đạn là có thể hạ gục chúng. Tiên tiến thì tiên tiến thật nhưng mà ta cứ thấy bất an. Ài, sư trưởng không chịu cho chúng ta loan đao, ta thực sự thấy khó chịu lắm!”



Âu Dương Khuyết nhe hàm răng trắng bóc cười: “Mình cứ xem tất tật như cung tiễn là được mà!”



Tô Liệt ngó sắc trời đen kịt, lại nhìn đồng hồ, cất giọng đầy hi vọng: “Không biết sư trưởng đã suất lĩnh bộ đội xuất phát chưa? Lần này chúng ta chặn đường lui của quân Bành Việt, nhất định phải quăng một mẻ hốt sạch cả bọn. Nhiệm vụ này không dễ dàng, có điều bọn chúng tấn công trực diện, có vẻ cũng không thoải mái được.”



Âu Dương Khuyết nói: “Ngược lại tôi không lo chuyện đó. Trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tự tin của sư trưởng như vậy, cứ như là đã nắm chắc phần thắng từ trước!”



Tô Liệt vỗ vỗ khẩu Mễ Kì Nhĩ, chậm rãi: “Thứ vũ khí giết người lợi hại này... Ây da, có lúc ta cảm thấy nó quá lợi hại, có lúc lại sợ lỡ đâu kẹt đạn...”



Binh sĩ đi trước mở đường đột nhiên ra dấu. Hai người vội vàng ngậm miệng, ba chân bốn cẳng chạy lên trước, lom lom nhìn kẻ địch trước mặt. Đó là đội tuần tra, chừng hai mươi người, đang run lập cập tiến bước trong bùn sình và mưa gió. Người nào người nấy run lẩy bẩy, đội hình lác đác, không chú ý gì tới chung quanh. Ở xa vậy mà hai người Tô Liệt vẫn ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người bọn chúng.



À ha, sắp tết rồi, uống rượu là chuyện đương nhiên.



Có lẽ, trong cuộc đời mỗi tên chí ít cũng có một lần uống rượu.



Tô Liệt giở ống nhòm nhìn xuyên vào màn đêm, Âu Dương Khuyết cũng thế. Từ miệng ống nhòm có thể nhìn thấy lờ mờ ánh lửa đằng xa. Ánh lửa yếu ớt đó hình như phát ra từ phía nam Đông Nhật. Cứ điểm hiện ra hết sức đồ sộ, yên lặng nằm giữa vùng đồi nhấp nhô liên tiếp. Tiếc là ánh sáng quá yếu, bọn họ không nhìn thấy tường thành.




Đột nhiên, sau lưng Dương Túc Phong có người rống to: “Xét xét xét! Xét cái gì mà xét! Không biết lão tử là ai à?”



Dương Túc Phong quay đầu nhìn. Một đại hán nước da màu đồng cổ, thân đầy vết sẹo không tên, dường như là do sống trên biển mà ra. Bên cạnh hắn có khoảng ba bốn chục người, bộ dạng cũng y hệt, mới nhìn có vài phần na ná với đám hải tặc Ca Âu bị Dương Túc Phong giết chết trên Linh Đình dương.



Lương Bằng Hải hấp tấp chạy qua chào hỏi đại hán, có lẽ hắn quen biết với Lương Phong nên dẫn nhân mã khệnh khạng tới đây. Lương Bằng Hải một mực kêu đại hán là lão đại, rút cuộc vẫn không biết lai lịch của hắn.



Tang Cách dỏng tai nghe ngóng một hồi. Hóa ra đại hán này là tên hải tặc nổi danh nhất trên biển Ni Tư, Đàm Chấn. Phất Lai Triệt từng giảng giải cho Dương Túc Phong nghe, tên này quả thật là một nhân vật lợi hại trên biển Ni Tư. Có điều Phất Lai Triệt không xem vào đâu, vả lại hắn cũng không có ý đồ với thuyền bè của Dương gia. Chỉ là Dương Túc Phong thật tình không biết Lương Phong lại cấu kết với hải tặc Ca Âu.



Tang Cách hạ giọng: “Tôi thấy quá nửa là buôn bán nô lệ đó!”



Dương Túc Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trong thời chiến, cái gì rẻ mạt nhất? Chính là mạng người. Mấy năm nay, Mĩ Ni Tư đã trở thành cái sàn buôn nô lệ lớn nhất.



Hắn hít sâu một hơi, trong bụng thầm khấn ông trời, mong cho những ngày tháng cực khổ này sớm kết thúc.



(*) lều như của dân du mục