Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 99 : Thắng Lợi Trước Mắt (Thượng)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


“Tang Cách, ngươi dẫn sáu người khống chế cầu thang phía bắc. Nham Long, ngươi dẫn sáu người khống chế cầu thang mặt nam. Những người khác theo ta thủ trên thành lâu. Tất cả chú ý, phải tiết kiệm đạn, nhắm thật chuẩn rồi hẵng bắn. Kẻ địch đến gần mới dùng lựu đạn.” Dương Túc Phong ra một loạt mệnh lệnh, Tang Cách, Nham Long dẫn mọi người nhanh nhẹn men theo tường thành tản đi.



Thanh lí mớ thi thể trên thành một cách qua quýt bằng cách giục xác chúng theo lỗ châu mai xuống đất, Dương Túc Phong chợt thấy A Phương Tác đứng trước mặt nhìn mình chằm chằm, hình như định nói gì đó. Đám thổ phỉ dưới đất ùn ùn theo hai cầu thang ở mặt bắc và nam phát động tấn công. Y không thèm suy nghĩ, giật lấy một khẩu Mễ Kì Nhĩ, dựa vào một lỗ châu mai, pằng pằng pằng bắn liền mấy phát, hạ gục những tên phỉ gần nhất. Các chiến sĩ cũng nhất tề nã đạn, từng lớp từng lớp địch nhân ngã rạp xuống dưới chân thành.



Bất đồ, Dương Túc Phong phát hiện đại hán hải tặc đang quằn quại lăn lộn trên đất, toàn thân đầy máu nhưng vẫn còn nhúc nhích. Hắn không nhịn được buột miệng kêu: “Gã kia vẫn còn sống kìa!”



A Phương Tác đứng dựa vào tường thành, lạnh lùng nói: “Ta không cho hắn chết, sao hắn chết được?”



Dương Túc Phong ngớ người, chưa kịp hỏi kỹ, kẻ địch đã dồn dập xông lên. Hắn không buồn khách khí, rút chốt lựu đạn ném ngay một quả, băm vụn đám phỉ đồ.



A Phương Tác sửng sốt: “Ngươi xài thứ gì vậy? Lợi hại thế?”



Dương Túc Phong đáp liền: “Lựu đạn cầm tay!”



A Phương Tác nói: “Cho ta hai quả đi!"



Dương Túc Phong quay đầu kêu một chiến sĩ đưa lựu đạn cho y, lại giảng cách sử dụng. A Phương Tác lắng nghe chăm chú, khoái chí nói: "Thật là hay à!" nói chưa xong, y lại đứng dậy, rút chốt, ném đi, chỉ thấy lựu đạn lướt qua mắt một cái, vừa vặn rơi ngay chỗ bọn phỉ đông nhất, tức thì nổ tan tành.



A Phương Tác đắc ý hỏi: "Sao nào? Khá hơn ngươi không?"



Dương Túc Phong tâm phục khẩu phục gật đầu, liền hạ lệnh cho các chiến sĩ đưa hết lựu đạn cho A Phương Tác, đồng thời dặn: "Đại đội của ta còn ba tiếng nữa mới tới nơi, đống lựu đạn này ngươi sử dụng cho hợp lý, xài hết là không còn nữa đâu nha!"



A Phương Tác mặt lạnh tanh gật đầu.



Lam Vũ quân xuất hiện mang lại sự hỗn loạn chưa từng có cho cứ điểm Đông Nhật. Đám thổ phỉ lộn xộn như ruồi nhặng không đầu tập trung phía dưới chân thành. Bọn chúng quen thói tập kết tại vị trí cách địch nhân chừng một trăm thước, kết quả tạo cơ hội vô cùng may mắn cho Lam Vũ quân. Từng tiếng súng đơn lẻ vang lên, từng tên phỉ ngã xuống. Sau cùng, bọn chúng cũng nhận thức được nguy hiểm và sợ hãi, không dám tụ tập ở những chỗ trống trải nữa.
A Phương Tác đáp nghiêm túc: "Không cần!"



Dương Túc Phong ngó vẻ mặt nghiêm trang của y, thu lại nụ cười, ngờ vực hỏi: "Vì sao?"



A Phương Tác trầm giọng: "Ta chỉ thích cảm giác đạp chúng dưới chân, nhìn chúng cầu xin ta!"



Dương Túc Phong sửng sốt, nhìn thần tình của A Phương Tác không giống nói chơi, vả lại y cũng không phải là người biết đùa giỡn, chưa kịp đáp, đột nhiên, phía dưới vọng lên tiếng ồm ồm: "Các huynh đệ, địch nhân chỉ có hai mươi tên! Theo ta! Thưởng mỗi người hai mươi kim tệ!"



Dương Túc Phong ló đầu ra nhìn, chỉ thấy một đại hán vạm vỡ nửa thân trên lõa lồ, tay cầm quỷ đầu đao suất lĩnh bọn phỉ xông lên. Được y cổ vũ, bọn chúng lấy hết dũng khí ào lên như nước triều dâng.



A Phương Tác hờ hững: “Đó là Cuồng Sa Đao!"



Dương Túc Phong lạnh lùng giương súng, pằng một tiếng, thân hình Cuồng Sa Đao lắc lư, máu loang trước ngực nhưng y không ngã, tay vẫn kéo lê quỷ đầu đao, ánh mắt không tin nổi nhìn lên thành lâu, dường như không thể tin trên đời có thứ gì hạ gục nổi y. Cuồng Sa Đao loạng choạng tiến lên, muốn băm vằm toàn bộ địch nhân trước mắt nhưng có người không cho y cơ hội, lại "pằng", một chiến sĩ Tang Lan bồi thêm một phát, trán Cuồng Sa Đao phụt máu tươi, cuối cùng té nhào xuống đất.



Bọn thổ phỉ bên cạnh kinh khủng nhìn Cuồng Sa Đao, vẻ mặt tên nào cũng không tin nổi. Mấy giây sau, bọn chúng nhất loạt ré lên, quay người cuống cuồng chạy trốn, súng nổ từng tiếng một, người không ngừng ngã xuống.



Dương Túc Phong buông súng, thổi thổi khói bay chung quanh, nhìn gương mặt bình tĩnh của A Phương Tác một hồi mới lén lén gãi đầu nói: "Để ta nghĩ, để ta nghĩ, hay là cấp cho ngươi một hạm đội hải quân của ta nhé?"



A Phương Tác lạnh nhạt: “Không, ta không muốn nghe lệnh ai, ta thích độc lai độc vãng. Với lại ta chẳng hứng thú với mấy cái chuyện công thành đoạt đất, ta khoái vật lộn với đám hải tặc hơn. Công thành chiếm đất, ngươi tìm Đặc Lan Khắc Tư đi, về mặt này hắn là hảo thủ đó!"



Dương Túc Phong không nén nổi thất vọng: "Thật sao? Ngươi thống lĩnh hạm đội cũng có thể đối phó hải tặc được mà!"



A Phương Tác thản nhiên đáp: “Nhưng ta vẫn phải nghe lệnh của ngươi! Mắc cười, ta không chấp nhận mệnh lệnh của bất kì ai, cho dù là nghĩa phụ ta Đặc Mạt Khắc cũng chưa từng ra lệnh cho ta. Ta yêu cuộc sống tự do tự tại không bị gò ép, muốn làm gì thì làm. Ta và ngươi chỉ làm cuộc giao dịch này thôi, ngươi cung cấp vũ khí cần thiết cho ta, ta tìm được bảo vật sẽ giao lại cho ngươi."