Giang Sơn
Chương 110 : Giấy quảng cáo ra lò
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Tiết Phá Dạ trong lòng cũng có chút lo lắng, tuy nói trâu bò hò hét lấy tửu
lâu, cũng làm cho kỳ hạn nợ bên ngoài trì hoãn ba tháng, nhưng mà tiền
đồ cái tửu lâu này cũng không biết thế nào.
Bất quá làm đến giờ,
chính mình chỉ thu hai mươi hai tờ giấy nợ đã thu được tửu lâu, coi như
là kỳ văn, có cái này, cần phải phát huy cho tốt, làm cho tửu lâu này
trở thành công cụ để mình đi lên trong cuộc đời thứ hai này.
Tống Thiển lúc này để cho nội nhân cùng La Đại Xuân thu thập phòng ở hậu viện, chính mình ra ngoài tìm đầu bếp.
Tiêu Phẩm Thạch lúc hoàng hôn mới đưa Nguyệt Trúc cùng đám nhỏ đến, Nguyệt
Trúc mới đầu còn chưa tin thực mua được tửu lâu, đợi khi xuống xe ngựa,
nhìn thấy tửu lâu đồ sộ sừng sững trước mắt, Tiết Phá Dạ mỉm cười ở
trước cửa nghênh đón, lúc này mới tin tưởng, vô cùng kích động.
Cuộc sống nghèo khổ không thể bảo đảm ấm no thật đã muốn rời đi?
Nguyệt Trúc có chút ngẩn người, mà đám nhỏ thì vô cùng hưng phấn, giống như
mấy con thỏ nhảy lên trên tửu lâu, nhảy lên nhảy xuống, vô cùng vui vẻ.
Lập tức Tiết Phá Dạ cùng Tiêu Phẩm Thạch cùng nhau đem đồ đạc vào hậu viện.
Lão bà Tống Thiển thật ra cũng là người chịu khó, đem mấy gian phòng ở đều
thu thập sạch sẽ chỉnh tề, nhìn thấy đám người Tiết Phá Dạ cũng vô cùng
cung kính.
Tiết Phá Dạ cũng có chút bội phục phụ nhân này, tửu
lâu vừa mới bán đi, thế mà bảo trì tâm tính bình tĩnh, không kiêu không
nóng, hơn nữa có thể ủy khuất thu thập phòng ốc, vì thế cũng trấn an một phen.
“Nguyệt Trúc, Phá Dạ ca ca dạy muội bảng cửu chương muội có nhớ rõ hay không?” Sau khi dàn xếp tốt, Tiết Phá Dạ đột nhiên hỏi.
Nguyệt Trúc đang chỉnh lại bàn ghế, nghe hắn hỏi, liền trả lời: “Là chữ số Ả
Rập sao? Yên tâm đi, muội đều nhớ kỹ, một lần một là một, một lần hai là hai, hai lần hai là bốn, ba lần ba là chín...!” Thế mà phi thường thuần thục đọc bảng cửu chương lên.
Tiết Phá Dạ hài lòng gật gật đầu,
vui mừng nói: “Như vậy là tốt rồi, về sau Phá Dạ ca ca cần phải làm
phiền muội. Tửu lâu ngày sau tính toán là do muội hạch toán, không cần
muội ngồi quầy, chỉ cần mỗi ngày đem chi cùng thu ghi ra báo cáo, làm
công tác thống kê rồi giao cho ta là được. Những con số Ả Rập này dùng
để tính sổ là có tác dụng rất lớn!”
Nguyệt Trúc vui vẻ nói: “Phá Dạ ca ca, huynh để muội tính toán sổ sách sao?”
Theo
sát phía sau là một cô gái thân hình thon thả, quần áo xanh, da thịt mềm mại, tuổi cũng không nhiều lắm, chừng mười sáu mười bảy tuổi mà thôi,
bất quá Tiết Phá Dạ xem ở trong mắt, lại hơi có chút nghi hoặc, cô gái
này thế mà nhìn dị thường quen mắt, tựa như ở nơi nào đã thấy qua, nhưng mà thật suy tư lại, thì không có rõ ràng.
Cô gái nọ xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, thì cùng Tiết Phá Dạ bốn mắt nhìn nhau, thản nhiên cười, sáng lạn như ánh mặt trời.
Tiết Phá Dạ nhìn nụ cười sáng lạn nọ, không khỏi tim đập nhanh lên, thầm nghĩ: “Thật là một tiểu cô nương ngọt ngào!”
Hai người còn lại ăn mặc lại dị thường tương tự nhau, cao cũng sàn sàn
nhau, áo xanh khăn đen, thoạt nhìn tựa như là hai huynh đệ.
Người trung niên râu ngắn xuống ngựa, lập tức kêu lớn: “Chưởng quầy, làm cho
chúng ta chút đồ ăn, càng nhanh càng tốt, còn phải vội vã chạy đi!”
Đám người Nguyệt Trúc sửng sốt một chút, lập tức Nguyệt Trúc liền mỉm cười
nói: “Thật sự là ngượng ngùng, tửu lâu còn chưa có khai trương, vài vị
qua mấy ngày lại đến”.
Người trung niên ô một tiếng nói: “Ta cũng quản không được khai trương hay chưa, ngươi mau làm chút đồ ăn lại đây, chúng ta ăn no bụng là đi, không thể thiếu bạc của ngươi”.
Tiết
Phá Dạ đã từ thang lầu đi xuống, thản nhiên nói: “Có bạc cũng vô dụng,
muội muội ta đã nói, tạm thời còn chưa khai trương, muốn ăn cơm đợi mấy
ngày nữa” Ánh mắt không tự chủ được nhìn nhìn cô gái đồ xanh lục, thấy
nàng bộ dáng thanh tú, mắt như thu thủy, xinh đẹp không thể tả.
Cô gái nọ nhìn Tiết Phá Dạ, cười hì hì, chu chu miệng, đầy vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Một gã khăn đen quát: “Tiểu tử, ngươi nói chuyện cũng thực kiêu ngạo. Huynh đệ chúng ta hôm nay muốn ở tại đây ăn cơm, mau làm chút rượu và thức ăn đem lên đây, nếu không, hắc hắc...!”
“Nếu không thì thế nào?”
Tiết Phá Dạ không chút nào sợ hãi, bà nội nó chứ, tiểu lưu manh cũng đã
thấy nhiều, lão tử còn chưa sợ qua, ngữ khí tràn ngập khinh thường: “Có
phải muốn đập quán của ta hay không?”
Người trung niên còn chưa
nói chuyện, cô gái đồ xanh lục nọ đã dịu dàng nói: “Nhị sư huynh, muội
đói bụng, muội muốn ăn gì đó!” Nàng thanh âm dị thường thanh thúy, rõ
ràng dễ nghe, thật là êm tai.
Người trung niên tựa như rất thương yêu cô gái đồ xanh lục này, hướng Tiết Phá Dạ nói: “Chưởng quầy, thật
sự là đói rồi, nhọc ngươi cho chúng ta chút đồ ăn, làm phiền làm phiền!” Hắn biểu tình cứng ngắc, thủy chung không có mỉm cười.