Giang Sơn
Chương 113 : Giấu xác
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Thấy Nguyệt Trúc có chút ngượng ngùng, Tiết Phá Dạ cũng có chút xấu hổ, ngày thường tuy rằng cùng Nguyệt Trúc ở cùng nhau, nhưng mà đều lấy lễ mà
đãi, tuy nói Nguyệt Trúc cũng xinh đẹp động lòng người, rất có lực hấp
dẫn, nhưng Tiết Phá Dạ vẫn đối đãi với nàng như là ân nhân, trừ cái đó
ra, thì là tình cảm huynh muội, chưa từng nghĩ cái gì khác.
La
Đại Xuân đã muốn dùng khay bưng hai bàn đồ ăn ra, muốn đưa lên, Tiết Phá Dạ vội ngăn cản lại, chỉ nói khách không cần, La Đại Xuân tuy rằng nghi hoặc, nhưng biết Tiết Phá Dạ hiện tại là chưởng quầy, nếu chưởng quầy
nói như vậy, thì cũng liền thành thật lui ra.
Không bao lâu, chợt nghe ở đại đường truyền đến một tiếng kêu tê tâm liệt phế, đúng là
thanh âm Tiểu Linh Tiên, Tiết Phá Dạ nghe được thanh âm nọ, trong lòng
trầm xuống, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp rất không thoải mái, hướng
Nguyệt Trúc nói: “Đừng để cho bọn họ đi qua!” Rồi nhanh chân chạy tới
đại đường.
Ở trong đại đường, Tiểu Linh Tiên đang khóc như mưa, gục ở trên người nhị sư huynh, thân thể rung rung.
Nhị sư huynh lẳng lặng nằm ở nơi đó, Tiết Phá Dạ đến gần nhìn, thấy hắn
nhắm mắt, đã không còn hô hấp, khuôn mặt lúc này đã đen như cháy sém,
trong lòng rất là kinh hãi, loại độc dược này thật sự là lợi hại.
Tiết Phá Dạ ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Linh Tiên, ôn nhu nói: “Chuyện nếu đã
xảy ra, chúng ta nên dũng cảm mà đối diện. Ta nghĩ nhị sư huynh cũng
không hy vọng muội bi thương như thế?”
Tiểu Linh Tiên nức nở, “Nhị sư huynh là người tốt, huynh ấy luôn luôn tốt đối với ta, ta không muốn huynh ấy chết!”
Tiết Phá Dạ vuốt mũi nói: “Nhị sư huynh của muội nếu là người tốt, đó là sẽ
lên trời. Người xấu chết thì xuống địa ngục, người tốt chết thì lên
thiên đường, nhị sư huynh lên thiên đường, nói không chừng cũng thực cao hứng. Muội có biết không, thiên đường có rất nhiều rất nhiều quỳnh
tương ngọc dịch, hoa quả quý hiếm, cũng đủ nhị sư huynh thống thống
khoái khoái hưởng dụng”.
Tiểu Linh Tiên rơi lệ, vô cùng thương
tâm, nghe Tiết Phá Dạ nói như vậy, mặt cũng lộ ra một tia mong đợi:
“Thực sao? Nhị sư huynh thực sẽ lên trời sao?”
Tiết Phá Dạ thấy
Tiểu Linh Tiên bộ dáng ngây thơ, tựa như đối với thiên đường rất là tin
tưởng, vì thế hung hăng gật gật đầu, “Thực, so với trân châu còn thật
hơn. Nhị sư huynh của muội nói không chừng đã đến thiên đường, uống
quỳnh tương, ăn tiên quả, ôm tiên nữ đó!”
“Không đâu!” Tiểu Linh
Hồ Tam nhìn nhìn mấy thi thể nằm trong đại đường, tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn thực kinh hãi.
Tiết Phá Dạ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Hồ Tam, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thấy cái gì? Ngươi biết cái gì?”
Hồ Tam chà xát mặt, khuôn mặt trước nay vẫn có chút dâm loạn thế mà đứng
đắn hẳn lên, “Tiết đại ca, trước thu thập thi thể, trời còn sớm, người
đến người đi, nói không chừng còn có người lại đây, chúng ta trước đem
thi thể thu vào, chờ đến khi trời tối thì mang ra ngoài chôn”.
Tiết Phá Dạ bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Nơi này xảy ra mạng người,
sao có thể tự tiện xử lý, ta xem hay là báo quan đi. Chúng ta là dân
chúng bình dân, loại chuyện này cũng không thể dính vào tay được”.
Hồ Tam lắc đầu nói: “Không nên không nên, Tiết đại ca nơi này mới muốn
khai trương, nếu là ra mạng người, thì cũng sẽ không có thực khách đến
đây”.
Tiết Phá Dạ có chút cảm kích, Hồ Tam này ngày thường thanh
danh không tốt, chơi bời lêu lổng, nhưng lúc này đối với mình cũng là
thật tình tương trợ, xem ra hai mươi lượng bạc của mình đã thu mua được
tâm hắn.
Thấy Tiết Phá Dạ không nói lời nào, Hồ Tam thế mà lại
vén ống tay áo lên, đi đến bên cạnh thi thể Vương Dương, vác người nọ
lên trên lưng rồi đi thẳng lên trên lầu.
Tiết Phá Dạ biết Hồ Tam
là thành tâm tương trợ, trong lòng rõ ràng, cái chuyện nhân mạng này nếu thật truyền ra ngoài, tửu lâu chưa khai trương chẳng khác nào xong đời, vậy không phải là chính mình cũng tiêu hay sao.
Đi đến bên người Vương Âm, đưa tay dò xét hơi thở, cũng không có khí tức, hiển nhiên là
mất máu quá nhiều, đã tuyệt khí, không thể tưởng được mình đập một cái
thế mà lợi hại như thế, trên tay mình cũng là lấy một mạng người.
Máu tươi còn đang chậm rãi chảy xuôi, Tiết Phá Dạ cắn chặt răng, đem Vương
Âm cũng vác lên trên lưng, đưa lên lầu hai, cảm giác phía sau lưng lành
lạnh, tự nhiên là máu tươi dính vào áo.
Lầu hai một gian phòng
cửa đã rộng mở, thi thể Vương Dương đặt ở trên đất, Hồ Tam cũng không
biết từ nơi nào tìm một cái chăn, hướng Tiết Phá Dạ nói: “Tiết đại ca,
mau che lại, cũng không thể để cho người ta thấy”.