Giang Sơn
Chương 117 : Món ngon
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Ngày này mấy
vị đại trù đều thẻ hiện khả năng, lão Hồ đem sáu món chính nhất nhất
trình lên, mấy người Tiết Phá Dạ ăn ở trong miệng, liên tục gật đầu, đối với lão Hồ này khâm phục không thôi.
Tuy rằng đồ ăn cũng không
phức tạp, thậm chí nói có chút đơn giản, nhưng mà lão Hồ làm ra hương vị lại làm cho người ta lưu luyến quên về, khắc cốt minh tâm. Phó trù cùng thợ làm trái cây điểm tâm ăn ở trong miệng, cũng bỏ qua khinh thường
trước đó, đối với lão Hồ lập tức sinh ra kính ý. Sau thợ làm trái cây
điểm tâm cũng thi triển thủ đoạn, làm ra trái cây cùng điểm tâm cực kỳ
phong phú, làm cho Tiết Phá Dạ cùng những người liên can đều có lộc ăn,
tửu lâu cả ngày đều dào dạt ở trong mỹ vị món ngon.
Tiểu Linh Tiên bị Nguyệt Trúc kéo lại đây, ăn mỹ vị món ngon, khuôn mặt bi thương sầu muộn nọ rốt cuộc lộ ra ý cười.
Tiết Phá Dạ biết căn cơ của tửu lâu chính là những món ngon mỹ vị này, nếu
không quảng cáo tuyên truyền cho dù có lợi hại, nếu thức ăn nơi này
không được người ta tiếp thu, thì vẫn là công dã tràng, khách tất nhiên
sẽ không đến. Hiện tại dùng qua đồ ăn của những vị đầu bếp này, tin
tưởng tăng nhiều, vô cùng hài lòng, chỉ cần có tiêu chuẩn này, như vậy
căn cơ chẳng khác nào hoàn thiện, kế tiếp chính là thế công quảng cáo
sắc bén cùng thủ đoạn doanh tiêu.
Trải qua hơn nửa năm quan sát,
tuy rằng không biết địa phương khác Đại Sở quốc như thế nào, nhưng mà
Hàng Châu hạng mục quảng cáo hầu như không có, một ít đại phẩm bài, hoàn toàn là dựa vào danh dự cùng phẩm chất nhiều năm tích lũy lên.
Ở thời đại chính mình, phố lớn ngõ nhỏ đều có đầy giấy quảng cáo cùng
nhân viên đi phát quảng cáo, mục đích cũng không phải thật muốn người ta thu lấy hoặc là lập tức đi mua, mà là muốn ở trong đầu người ta lưu lại ấn tượng về thương hiệu này.
Từ trình độ nào đó mà nói, mình in
giấy quảng cáo, chuẩn bị phát quảng cáo, có thể nói là người đầu tiên
làm, lại không biết cái này hiệu quả sẽ như thế nào.
Tiết Phá Dạ cũng không dám quên, trên người mình còn đeo món nợ mấy trăm lượng bạc.
Cổ vũ mấy vị đại trù một phen, mấy vị đại trù đều cảm nhận được Tiết chưởng quầy bình dị gần gũi.
“Tốt lắm!” Tiết Phá Dạ
gật đầu nói, chỉ vào năm người Hồ Tam nói: “Mọi người nghe cho cẩn thận, cái thẻ ưu đãi này đối với các người rất quan trọng, nếu có khách cầm
thẻ ưu đãi này đi Lãm Nguyệt Hiên ăn cơm, vậy xem như là do các người
kéo đến, ta sẽ theo đầu người mà tính thưởng cho các ngươi”.
Hồ
Tam cũng không có gì, mấy người phía sau lập tức vỗ tay nói: “Tốt, Tiết
chưởng quầy, người cứ xem là được rồi, huynh đệ chúng ta nhất định làm
tốt!”
Mấy người này ngày thường cũng là chơi bời lêu lổng, ăn hôm nay không biết ngày mai, nay có cách kiếm tiền tốt, tự nhiên thực vui
mừng.
Lập tức phân phát giấy quảng cáo cùng thẻ ưu đãi, Tiết Phá
Dạ lại phân phát cho mỗi người năm tiền làm kinh phí hoạt động, năm tiền là không ít, mấy tên vô lại thấy chuyện chưa làm mà đã có bạc, lại càng mười phần nhiệt tình.
Lập tức mọi người phân tán ra, tìm kiếm nơi náo nhiệt phân phát giấy quảng cáo.
Tiết Phá Dạ cầm hai trăm tờ quảng cáo còn lại, không khỏi lắc đầu cười khổ,
kiếp trước mình đối với việc đi phát quảng cáo này rất là chán ghét,
không thể tưởng được hôm nay chính mình cũng đi vào con đường này.
Nhìn trái nhìn phải, cần tìm một nơi náo nhiệt mà rộng rãi.
Hàng Châu phong cảnh tuyệt đẹp, có danh xưng “Thiên đường nhân gian”. Tây hồ xinh đẹp ở đó, quần sơn xanh ngắt bao quanh thành, hệ thống sông ngòi
kênh rạch xuyên thành mà qua. Ba mặt núi một mặt thành, sông suối hồ núi giao hòa; Xuân hạ thu đông đều có cảnh sắc, nắng mưa gió tuyết đều hữu
tình khác nhau.
Đại thi nhân đời Đường Bạch Cư Dịch từng nói qua: “Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu!” Có thể nói Hàng Châu thật là địa
phương văn phong phát triển, phong cảnh đặc biệt tốt.
Nghĩ tới
nghĩ lui, trong đầu xẹt qua Linh Ẩn tự, Lục Hòa tháp, Thanh Hà phường
các nơi, cuối cùng vẫn quyết định đi ven hồ Tây tử nhìn xem.