Giang Sơn
Chương 15 : Nói chuyện
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Mọi người đang cắm đầu mà ăn, Tiêu Phẩm Thạch đột nhiên hỏi nói: “Đại ca,
huynh hôm nay làm ăn tốt lắm sao? Sao mà có tiền mua nhiều đồ ăn như
vậy?”
Tiết Phá Dạ năm nay hai mươi ba, Tiêu Phẩm Thạch hai mươi
mốt, nhỏ hơn hai tuổi, cho nên Tiêu Phẩm Thạch xưng hô Tiết Phá Dạ là
đại ca.
Tiết Phá Dạ trong miệng đang nhai một miếng thịt bò, lúng búng trả lời: “Hôm nay gặp phải một thiếu gia đầu heo, ngốc không thể
nói, để cho ta giúp hắn thành thần, cho ta chút bạc”.
“Thành thần?” Mọi người đều sửng sốt.
Tiết Phá Dạ ha ha cười, sờ sờ mũi: “Chỉ có heo mới nghĩ là có thần tiên”.
Một đứa nhỏ kêu lên: “Phá Dạ ca ca, huynh tính mệnh cho đệ, xem thử đệ lớn lên có thể làm cái gì?”
“Đệ à?” Tiết Phá Dạ vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: “Đệ trưởng thành có thể làm
đại tướng quân!” Đứa nhỏ nọ mắt sáng lên, thực hưng phấn, kích động nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
“Phá Dạ ca ca, vậy còn đệ?” “Còn có đệ, còn có đệ!”
Những đứa nhỏ khác đều kêu lên.
“Đệ, Thừa tướng! Đệ, Ngự Sử, còn có đệ, đệ có thể làm Đô Đốc...!” Tiết Phá Dạ yêu thương nhìn mấy đứa nhỏ này.
Bọn nhỏ đều cao hứng phấn chấn, vô cùng kích động, dẫn tới Nguyệt Trúc cùng Phẩm Thạch cũng cười ha ha không ngừng.
“Hôm nay bên hồ ra mạng người, mọi người biết chưa?” Tiêu Phẩm Thạch uống
một ngụm rượu, bỗng nhiên nói: “Nghe nói có một nữ nhân bị một lão nhân
giết, sau lại còn đến một đám nha sai, có một nam còn bị bắt”.
Bên hồ tự nhiên là chỉ ven hồ Tây tử.
Nghe được Phẩm Thạch nhắc tới việc này, Tiết Phá Dạ trong lòng chấn động,
nhưng trên mặt làm ra bộ dáng không có việc gì, chỉ tùy ý ồ một tiếng.
Nguyệt Trúc trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói: “Ca, biết là người nào sao?”
Tiêu Phẩm Thạch thần sắc có chút ảm đạm, thấp giọng nói: “Nghe nói là người
Thanh Liên Chiếu, bọn họ giống như muốn ám sát lão nhân kia, ngược lại
nói: “Phẩm Thạch, ngày mai đệ dẫn ta đi tới chỗ tửu lâu đó nhìn xem!”
Tiêu Phẩm Thạch ngây người một chút, há miệng thở dốc hỏi: “Đại... đại ca, huynh muốn đi tới đó làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Tiết Phá Dạ cười cười sâu xa khó hiểu: “Đi tiếp nhận tửu lâu, đi phát tài!”
“Tiếp nhận tửu lâu?” Nguyệt Trúc cùng Phẩm Thạch cùng kêu lên.
Cái này thật đúng là con mẹ nó ý tưởng vĩ đại, nhưng mà, đối với Tiết Phá
Dạ hiện tại mà nói, dựa vào cái gì đi nhận tửu lâu, tuy nói ông chủ
thiếu tiền, nhưng mà tửu lâu nọ dù sao cũng là hàng thật giá thật, giá
trị không ít bạc.
Có chút kinh ngạc, nhưng Phẩm Thạch còn tưởng
rằng Tiết Phá Dạ là đang nói đùa, ngẩn ra một lát, ha ha cười nói: “Đại
ca, chờ chúng ta kiếm đủ tiền, tự mình mở một tửu lâu là được. Hiện tại, ha ha, hiện tại...!”
Hiện tại là nghèo tay trắng, ngay cả ăn no cũng thành vấn đề, còn tiếp nhận tửu lâu cái rắm gì.
Tiết Phá Dạ lơ đễnh, nắm vò rượu lên uống một ngụm nói: “Đệ đừng quản nhiều như vậy, ngày mai đưa ta đi là được”.
Tiêu Phẩm Thạch lúc này mới biết Tiết Phá Dạ nói là thật, nhíu mày,“Đại ca,
ta ngày mai còn phải...!” Tiết Phá Dạ đã ngắt lời nói: “Từ ngày mai, đệ
không cần đi làm, chúng ta đi phát tài!” Thấy mọi người vẻ mặt kinh dị,
Tiết Phá Dạ bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra mấy tấm ngân phiếu đặt ở
trên bàn.
Bọn nhỏ thật ra không hiểu cái gì, vẫn ăn thịt như cũ,
Nguyệt Trúc cùng Phẩm Thạch nhìn thấy ngân phiếu, đều vạn phần kinh hãi, vô cùng khiếp sợ nhìn Tiết Phá Dạ.
“Nơi này tổng cộng có ba trăm bốn mươi lượng bạc, là tiền thưởng của mấy đại thiếu đầu heo, tuy nói
không nhiều lắm, bất quá...!” Tiết Phá Dạ mỉm cười nói: “Lấy tửu lâu nọ
hẳn là không sai biệt lắm!”
Tiêu Phẩm Thạch cố gắng lắc lắc đầu,
tỉnh táo lại, trầm mặc một lát, rồi nói: “Đại ca, tuy nói ở đây có hơn
ba trăm lượng bạc, nhưng mà tửu lâu nọ bố trí cực kỳ đẹp đẽ quý giá, nếu muốn lấy toàn bộ xuống, không có năm trăm lượng bạc sợ là không được”.
Tiết Phá Dạ cười thần bí, vuốt vuốt đầu một đứa nhỏ bên cạnh, thản nhiên
nói: “Nói không chừng ông chủ nọ hai trăm lượng bạc liền nhượng cho
chúng ta thì sao?”