Giáo Chủ Đại Nhân, Tha Thứ Ta

Chương 1 : Ta muốn tự tử

Ngày đăng: 02:56 19/04/20


Hiên Viên Thiệu bị bắt cóc, nhưng mà tâm tình hắn rất vui sướng, còn vui hơn cả việc có được ngàn vàng trong tay. Người bắt cóc hắn là Thanh Long đường chủ của Bái Tử Giáo. Bái Tử Giáo là đệ nhất giáo phái tại trung thổ. Giáo đồ có hơn vạn người, dàn trải khắp nơi, không ai không biết đến. Đứng đầu là giáo chủ Cổ Tịch Vân, dưới trướng y có bốn đường chủ: Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ. Trong đó, ham mê lập công nhất là Thanh Long đường chủ.



Lai lịch của Cổ Tịch Vân kể ra rất dài. Y là con nuôi của giáo chủ tiền nhiệm. Khi giáo chủ tiền nhiệm còn tại thế, từng vì Bái Tử Giáo lập ra nhiều chiến tích lừng lẫy. Điển hình là y đã triệt hạ đối thủ lớn nhất của Bái Tử Giáo thời bấy giờ Độc Sa Môn, lấy đầu môn chủ mang về thị uy trước đại sảnh giáo phái, khiến cho trên dưới Bái Tử Giáo đều khiếp đảm. Do đó, sau khi giáo chủ tiền nhiệm qua đời, y nghiễm nhiên trở thành tân giáo chủ mà không hề gặp phải sự phản đối nào. Đúng hơn là, không ai dám phản đối.



Cổ Tịch Vân suýt chút nữa là từng thành hôn với con gái của Huyền Vũ đường chủ, nhưng trước lễ thành hôn một ngày, Huyền Khanh Phượng phát hiện y đang quan hệ với nam sủng, đã tức giận giết chết người nam sủng ấy. Sau đó, Huyền Khanh Phượng bắt Cổ Tịch Vân đích thân đến nhận lỗi, bằng không nàng không gả. Cổ Tịch Vân cư nhiên không ngó ngàng gì đến nàng, tiếp tục nuôi nam sủng khác. Huyền Khanh Phượng lại tức giận giết chết lần nữa. Cứ thế, hai người dây dưa suốt một năm, Huyền Khanh Phượng trầm uất tự sát. Từ đó, Huyền Vũ đường chủ tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng âm thầm ghi hận Cổ Tịch Vân. Huyền Vũ đường chủ thường ở bên ngoài tổng đà chăm lo giáo sự, nếu bắt buộc phải về tổng đà cũng sẽ cố ý tránh mặt Cổ Tịch Vân.



Thanh Long đường chủ nắm bắt tin tức nhanh nhạy. Khi biết rằng Cổ Tịch Vân chỉ thích nam nhân, cách một thời gian ngắn, ông lại dâng lên Cổ Tịch Vân một người. Thế nhưng, Cổ Tịch Vân đúng dạng phong lưu hắc ám không cần chỉnh. Y rất mau chán, mà khi chán rồi sẽ ném đi, tuyệt không niệm tình.



Cổ Tịch Vân không bao giờ cười, quanh năm chỉ có một loại sắc mặt lạnh lùng. Giang hồ đồn đại Cổ Tịch Vân chỉ là cố tỏ vẻ lạnh lùng. Ngay từ nhỏ, y đã nổi danh với dung mạo phong nhã tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành. Bởi vì là thân nam tử, y căm ghét việc phải nghe những lời khen hư ảo đó, thậm chí thấy nhục nhã vì được khen, bèn đeo mặt nạ che lại. Có điều, cái gì càng muốn giấu thì thiên hạ càng muốn biết. Lời đồn về dung mạo của y như gió thổi qua trăm hoa, càng bay càng khuếch tán. Thiên hạ bèn gán ghép bốn chữ “đệ nhất mỹ nam” cho y, rồi tự nhiên cũng hiểu được vì sao giai nhân diễm lệ như Huyền Khanh Phượng phải tự sát vì y. Có lẽ dung mạo kia khiến cho người ta gặp rồi liền thổn thức, cả đời không thể quên.



Hiên Viên Thiệu hiện đang ở trong phòng của Cổ Tịch Vân. Để đến được đây, hắn đã phải điều tra rất lâu, mới biết được Thanh Long đường chủ mỗi ngày rằm thường đến kỹ viện gần sông Tử Hà mua vui. Hắn giả làm văn nhân mặc khách, ngồi trên mui thuyền trôi dọc theo sông Tử Hà liên tục nhiều ngày, thổi tiêu muốn nát cả môi thì lão già này mới chịu bỏ đám kỹ nữ sang một bên mà để ý tới. Dung mạo hắn cũng không phải dạng tầm thường gì. Hắn xuất thân hoàng tộc cao quý, là đệ đệ của đương kim hoàng đế. Từ lúc sinh ra đến giờ đã ăn toàn bào ngư vi cá, cao lương mỹ vị, da dẻ vừa trắng vừa hồng, ai nhìn cũng sẽ rung động. Huống hồ, hắn thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, yêu thích cái đẹp. Ngày thường không múa kiếm cầm đao, chỉ biết ăn chơi rồi thổi tiêu, mười ngón tay thon thả mềm mại, so với nữ nhân chẳng kém là bao. Vì thế, nằm trong dự đoán của hắn, Thanh Long đường chủ gặp hắn rồi liền cho người đánh thuốc mê mang hắn về tổng đà Bái Tử Giáo dâng cho Cổ Tịch Vân.



Hiên Viên Thiệu bị trói hai tay lẫn hai chân, đặt ngồi trên giường. Thanh Long đường chủ sợ hắn chạy nên trói rất chắc. Hắn có chút xuýt xoa vì da thịt bị tổn thương. Kể cả khi ông không trói, hắn cũng không có ý định bỏ chạy. Hắn đã phải hao tổn rất nhiều tâm sức, bị khiêng vác như cái bao thịt, ném lên ném xuống mấy lần mới đến được đây, tất cả đều chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt Cổ Tịch Vân. Một khi chưa nhìn thấy, dù có lấy kiếm kề ngang cổ hắn thì hắn vẫn sẽ sống chết ở lại nơi này.



Nhìn kỹ mới thấy căn phòng của Cổ Tịch Vân trang trí vô cùng đơn điệu. Màn gấm lẫn vật dụng đều chìm trong một màu đen tuyền, kể cả những cành hoa cắm trong lọ cũng là thược dược đen. Hiên Viên Thiệu tự hỏi phải chăng lát nữa Cổ Tịch Vân cũng sẽ xuất hiện trong y phục đen, mặt nạ đen, lẫn hài đen? Nếu vậy hắn sẽ được dịp cười đến chết mất. Mặc dù Hiên Viên Thiệu không hề thích mấy màu sắc sặc sỡ, nhưng đắm chìm trong một màu đen u tối thế này thì không thể gọi là đơn giản, mà là rùng rợn.




“Rất lâu về trước, có một vị vương tử nước Sở ngồi thuyền dạo chơi. Người đưa thuyền là cô gái nước Việt. Nàng vừa gặp vương tử đã cảm mến, bèn hát khúc này tỏ bày. Cuối khúc này có câu: Núi kia có cây, cây có cành. Lòng yêu thích quân, quân không hay.”



Cổ Tịch Vân nhìn hắn, ánh mắt phức tạp như có thiên ngôn vạn ngữ.



“Ta đã thổi tiêu theo ý ngươi. Nếu ngươi không bắt ta, vậy thì hãy thả ta ra. Ta còn phải đi tự tử.” Hiên Viên Thiệu giả mặt ngây nói.



“Tại sao phải tự tử?”



“Nghĩa phụ nghĩa huynh của ta đều chết, ta còn sống trên đời cũng không có ai yêu thương hay cần đến, vậy sống làm gì? Vốn dĩ ta định ra sông Tử Hà thổi một khúc tiêu cuối tế bái họ rồi nhảy xuống, ai ngờ bị thuộc hạ ngươi bắt về đây.” Hắn rũ đầu xuống, hai mắt bi thương. Hắn nghĩ thầm Cổ Tịch Vân chắc chắn sẽ tò mò hỏi tiếp, rồi thì hắn có thể kể ra quá khứ cô nhi đau buồn mà hắn đã ngốn hơn cả tháng để biên soạn, khiến cho Cổ Tịch Vân động lòng trắc ẩn giữ hắn ở lại bên mình.



Ai ngờ, đời không như mơ. Cổ Tịch Vân rút trủy thủ giắt bên hông ném lên bàn: “Đến đây cầm lấy. Ta toại nguyện cho ngươi.”



Hiên Viên Thiệu chấn động một phen. Giáo chủ đại nhân, ngài chơi thế này có phần ác quá rồi.