Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 128 :

Ngày đăng: 12:46 18/04/20


Hàn Giang lặng đi một chốc: “Lư Thiên Thải?”



Doãn Ngôn nói: “Tiết nguyên tiêu đêm đó, người cùng ngươi, là nàng.”



Hàn Giang hoang mang: “Nguyên tiêu… Nguyên tiêu…” Giật mình kinh ngạc, “Nguyên tiêu? Là nàng? Không thể nào? Ta nhớ rõ ràng là ngươi…”



Doãn Ngôn nói: “Thật sự là nàng. Sau đêm đó, nàng hoài đứa nhỏ này, đứa nhỏ này tên Lư Nhã Giang.”



Hàn Giang liếc qua Lư Nhã Giang một cái, hoảng loạn: “Ta, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, A Ngôn, ta nhớ rõ ràng khi đó là ngươi, ta thật sự không biết…”



Doãn Ngôn ngắt lời: “Nàng hạ độc ngươi.”



Hàn Giang giật mình, bình tĩnh lại, vẻ mặt hết sức phức tạp, “Ta… A Ngôn, ngươi không trách ta chứ?”



Doãn Ngôn lắc đầu, “Ngươi ngủ mê hai mươi năm, khoảng thời gian đó có rất nhiều chuyện ngươi không biết, chúng ta tạm gác lại sau này từ từ nói. Hôm nay thân thể ngươi chưa khôi phục, ta đã mời người tới chữa trị cho ngươi.” Dứt lời lệnh Phục Hy Cầm và Xà Mâu nâng Hàn Giang lên, theo Đỗ Húy xuống núi.



Hàn Giang và Lư Nhã Giang lướt qua nhau, Hàn Giang tò mò liếc nhìn Lư Nhã Giang, trong mắt còn có chút không tự nhiên. Lư Nhã Giang rủ đầu, không nhìn y.



Bọn họ vừa đi, Cao Thịnh Phong cũng theo xuống, Lư Nhã Giang quay đầu nhìn ba mươi bốn người canh giữ ngoài động, mặt không đổi đuổi theo xuống núi.



Cao Thịnh Phong không đi theo Doãn Ngôn, rời Quan Vân Phong chớp mắt đã không biết chạy nơi nào, Lư Nhã Giang không biết mình nên đi đâu, đành cúi đầu đầy tâm sự theo sát bọn Doãn Ngôn.



Doãn Ngôn đột nhiên dừng lại, nói với Phục Hy Cầm và Xà Mâu: “Các ngươi đưa Hàn Giang đến Lăng Vân Các.” Rồi cười với Đỗ Húy, “Các hạ mời theo họ, kiểm tra toàn thân giúp Hàn Giang, ta sẽ tới sau.”



Phục Hy Cầm cùng Xà Mâu vâng lệnh, nâng Hàn Giang đi, Đỗ Húy vội vàng đuổi theo.



Bọn họ đi, chỉ còn lại hai người Doãn Ngôn và Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang luống cuống cúi đầu. Từ khi y biết mình là con của người Doãn Ngôn thích và một phụ nữ khác, mỗi khi đối mặt với Doãn Ngôn y luôn thấy không biết phải làm thế nào. Hôm nay lại biết mẹ y hạ độc Hàn Giang mới có được mình, tuy rằng chuyện này không liên quan đến y song y vẫn sinh ra cảm xúc áy náy với Doãn Ngôn, tựa như y đã làm chuyện gì thật có lỗi với hữu hộ pháp vậy.



Nhưng khi y đang không yên lòng, chuyện Doãn Ngôn nói với y lại không phải chuyện này. Doãn Ngôn hỏi: “Ngươi và giáo chủ sao vậy?”



Lư Nhã Giang giật mình, lắc đầu, “Không, không có gì.”



Doãn Ngôn nói: “Ngươi chọc giáo chủ giận?”
Lư Nhã Giang sốt ruột: “Ta không cút, ta cút, giáo chủ lại không để ý tới ta.”



Cao Thịnh Phong trợn mắt, không để ý tới y nữa. Lư Nhã Giang bơi qua, lấy lòng ôm chặt cánh tay hắn, xin lỗi: “Thịnh Phong, ta sai rồi, ta không nên làm vậy, ngươi đừng giận ta nữa, ta tới Tư Quái Nhai quỳ ba ngày được không.”



Cao Thịnh Phong lạnh lùng nói: “Quỳ? Mơ đẹp nhỉ, quá dễ dàng cho ngươi rồi!”



Lư Nhã Giang nhỏ giọng: “Vậy giáo chủ muốn thế nào?”



Cao Thịnh Phong trưng vẻ mặt ngươi xem mà làm.



Lư Nhã Giang bất đắt dĩ chỉ có thể tự đoán bậy, “Không thì giáo chủ đánh ta trút giận đi?”



Cao Thịnh Phong xoay xoay tròng mắt, hất cằm, “Ai muốn đánh ngươi? Hiếm lạ gì!”



Lư Nhã Giang lấy lòng cười làm lành: “Ngươi đánh đi.”



Dỗ vài câu, Cao Thịnh Phong cuối cùng xoay mặt qua, nói: “Ngươi cầu ta đó!”



Lư Nhã Giang thở phào, “Vâng, là ta cầu giáo chủ.”



Khóe miệng Cao Thịnh Phong lúc này mới hơi nhếch lên, cố gắng căng mặt, “Ngươi mặc quần áo bẩn nhảy vào hồ của ta, muốn làm dơ hồ ta sao!”



Lư Nhã Giang lập tức lột sạch quần áo ném lên bờ, trần truồng đối diện hắn.



Cao Thịnh Phong nói: “Tới bên bờ hồ nằm sấp!”



Lư Nhã Giang chậm rãi bơi tới bờ ôn tuyền, nằm lên. Cao Thịnh Phong theo sát, từ phía sau đè tới, siết hông y, ghé vào lỗ tai y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đánh bản giáo chủ liền ba mươi hai cái! Ngươi tự nói xem, bản giáo chủ nên phạt ngươi thế nào?”



Lư Nhã Giang giật giật khóe miệng, châm chước nói: “Giáo chủ đánh ta một trăm cái đi…”



Cao Thịnh Phong cười lạnh: “Một trăm? Ngươi mơ à!” Tát mạnh một cái lên mông Lư Nhã Giang, nhìn cái mông trắng như tuyết run lên, rốt cuộc hài lòng mỉm cười: “Tám trăm hai mươi cái, một cái cũng không thể thiếu!”