Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 27 :
Ngày đăng: 12:45 18/04/20
Tối Hàn Sính muốn ôm Lư Nhã Giang ngủ. Lư Nhã Giang không đồng ý, Hàn Sính lại bắt đầu ôm ngực giả bộ đáng thương: “Lạnh quá, đau quá…”
Thật ra Lư Nhã Giang cũng không kháng cự Hàn Sính ôm y. Trước kia khi Lư Nhã Giang thân mang hàn độc mỗi tối Hàn Sính vẫn ôm y ngủ, hiện tại Hàn Sính khó chịu như vậy cũng bởi vì hắn hấp thụ độc trong người Lư Nhã Giang vào người mình. Nếu phải nói, ngực Hàn Sính rất ấm, cảm giác được ôm không tệ.
Lư Nhã Giang đen mặt: “Câm miệng! Đừng ồn ta ngủ!”
Hàn Sính nhích tới từng chút, từ sau ôm lấy y, Lư Nhã Giang không giãy nữa.
Sáng hôm sau, Lư Nhã Giang tỉnh lại, phát hiện Hàn Sính đã dậy, đang ngồi bên bờ đầm trét trét mặt mình. Y bước tới, mí mắt Hàn Sính dán hai cái lá cây, mặt thì bôi lên ít bùn, thấy thế kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Hàn Sính hầm hừ: “Ngươi không thích khuôn mặt dễ nhìn, mà ta thì quá đẹp trai, vì để ngươi thích, ta hy sinh một chút, làm cho nó bớt đẹp đi.”
Lư Nhã Giang khinh thường cười xùy một tiếng, rửa mặt, bắt đầu luyện kiếm.
Hàn Sính nhìn y luyện một hồi, đột nhiên nói: “Ta dạy ngươi võ công nhé?”
Lư Nhã Giang sửng sốt: “Ngươi dạy ta võ công?”
Hàn Sính nói: “Ta dạy ngươi một loại binh khí. Ngươi muốn học gì?”
Lư Nhã Giang chần chừ: “Chưa được Giáo chủ cho phép, ta không học.”
Hàn Sính nói: “Ầy, ngươi học công phu lại không phải để đối phó hắn, mà vì làm việc cho hắn, hắn mà biết tất nhiên sẽ không trách tội ngươi, còn phải khen ngươi nữa kìa.”
Hàn Sính lớn tiếng rên rỉ, lăn nhẹ trong ngực Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang chịu không nổi hắn, xé một miếng nhét vào mồm hắn.
Ăn xong, Lư Nhã Giang đứng dậy đến bên hàn đầm rửa tay, rửa xong cũng không quay về liền, một mình lẳng lặng đứng bên bờ thật lâu. Hàn Sính chờ chán, hỏi: “Nhã Giang, ngươi nhìn gì vậy?”
Lư Nhã Giang chậm rãi đi về, ngồi cạnh đống lửa tiếp tục ngẩn người, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Đừng ở đây nữa, chúng ta tìm cách đi lên.”
Hàn Sính lắp bắp kinh hãi, uất ức nói: “Không phải ngươi đã đồng ý ở cùng ta trong những ngày cuối cùng này sao, ngươi, ngươi lật lọng!” Nói xong lại ôm ngực bắt đầu giả bộ yếu ớt: “Đau quá…”
Lư Nhã Giang thấp giọng: “Không phải. Ta đưa ngươi về Xuất Tụ Sơn, chúng ta tìm Giáo chủ và Hữu hộ pháp, có lẽ họ có cách giải độc tính của Tiêu Dao Tán Công Đan.”
Hàn Sính sửng sốt: “A? Sao được, ta… ta là…”
Lư Nhã Giang quay đầu mắt sáng rực nhìn hắn: “Dù sao ngươi cũng là người của Xuất Tụ Sơn ta, tuy bảy tuổi ngươi tự tiện trốn xuống núi, chỉ cần ngươi quỳ xuống tạ tội với Hữu hộ pháp, cha ngươi và Hữu hộ pháp là bạn cũ, y chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu mạng ngươi!”
Hàn Sính ngẩn người nửa ngày, lòng xoay trở trăm ngàn lần, cắn răng nói: “Nếu ta về Xuất Tụ Sơn với ngươi, ngươi định an trí ta thế nào? Ta một lòng thích ngươi, ta và Giáo chủ của ngươi, ngươi phải chọn một.”
Lư Nhã Giang hơi sửng sốt, lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi phản giáo bỏ trốn, Hữu hộ pháp chắc chắn sẽ phế võ công ngươi, nhưng có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi. Ta có thể nói giúp ngươi, xin cho ngươi một chân bưng trà quét dọn trên núi.”
Hàn Sính tủi thân bĩu môi: “Ta không đi, Thiên Ninh Giáo các ngươi thiếu gì người bưng trà rót nước, ta không thèm đi!” Một lát sau, thấy Lư Nhã Giang vẫn không lên tiếng, lại nói: “Mà, từ đây về Xuất Tụ Sơn, đường xá không chỉ nửa tháng, ta nhiều nhất chỉ còn nửa tháng. Ngươi nếu thương ta, những ngày còn lại tốt với ta một chút, đừng cứ nổi cáu với ta. Chỉ cần vậy có chết ta cũng cam tâm tình nguyệt.”
Lư Nhã Giang im lặng một lúc lâu, đột nhiên nổi giận, đá vào đống lửa: “Hừ, tùy ngươi!”