Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 29 :
Ngày đăng: 12:45 18/04/20
Có lần một thì có lần hai lần ba.
Hàn Sính đắc thủ hai lần, Lư Nhã Giang cũng không khó chịu nữa. Vốn chuyện này đôi bên cùng có lợi, bản thân Lư Nhã Giang cũng thích. Thế là tối hôm sau, hai người luyện công xong lại lăn dưới đất một hồi.
Trước khi lăn thì không nghĩ gì, đang lăn chỉ lo vui sướng, lăn xong, hai người bắt đầu có tâm sự riêng. Hàn Sính bấm tay tính, mình còn “sống” được bảy tám ngày nữa, thật không nỡ, một ngày một lần cũng chỉ được bảy tám lần, hơn nữa hai ngày cuối phải làm bộ yếu đuối chút, không thể dữ đội như hiện tại. Nghĩ tới nghĩ lui thấy không đủ, vì vậy quyết định từ ngày mai phải ôm dính Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang bấm tay tính, còn bảy tám ngày nữa, vừa có cảm giác nhẹ nhõm quay đầu về sau khi ly kinh phản đạo (làm những chuyện trái đạo đức, chuẩn mực), vừa lo lắng đau lòng, rối rắm cực kỳ, vì vậy cũng nghĩ, còn lại mấy ngày, phóng túng luôn đi.
Thế là ngày thứ ba hai người nhịp nhàng với nhau, kiếm không luyện, chỉ nằm lăn lộn trong bụi cỏ.
Lăn đến lần thứ tư, hai mắt Lư Nhã Giang sắp biến thành màu đen, sức cùng lực kiệt, run rẩy bò khỏi người Hàn Sính, “Không được… Ta sắp chết rồi…”
Hàn Sinh bắt tay y đưa lên miệng hôn, bất chấp nói: “Rồi sẽ chết thôi, vậy hãy chết trong sung sướng.” Dứt lời như cuồng phong ập tới, làm tới mức Lư Nhã Giang thở không nổi, hai mắt tối sầm, suýt ngất.
Một giấc này, ngủ nguyên một ngày, khi thức dậy đã là ban đêm. Hàn Sính kéo Lư Nhã Giang qua hôn, Lư Nhã Giang hoảng sợ đẩy hắn ra, cảnh giác: “Đừng chạm vào ta!” Phía dưới của y đến giờ vẫn sưng đỏ, động một chút là đau buốt.
Hàn Sính mất mác, uất ức nói: “Ta chỉ muốn hôn ngươi.” Nói xong buông lỏng hai tay đang ôm Lư Nhã Giang, rụt về sau, “Nếu ngươi không thích ta sẽ không chạm vào ngươi.”
Lư Nhã Giang thấy hắn bộ dáng đáng thương, lòng cực khó chịu, lần đầu tiên chủ động hôn Hàn Sính: “Không phải không thích, chẳng qua sợ ngươi… lại…”
Một giây ấy, Hàn Sính đột nhiên cảm thấy khó chịu tột cùng, cắn răng, nói: “Lư Nhã Giang, trong lòng ngươi rốt cuộc có thích ta không?”
Lư Nhã Giang nức nở không đáp.
Hàn Sính hôn nước mắt trên mặt y, dịu dàng thì thầm: “Nếu ngươi không nỡ, ta không chết nữa được không.”
Lư Nhã Giang run run, khóc một hồi, lắc đầu: “Ta… ta phải về Xuất Tụ Sơn, nếu để Giáo chủ biết…”
Hàn Sính nghiến răng nghiến lợi vỗ lên mông y: “Cái tên hỗn đản vô lương tâm ngươi!” Mắng xong vừa đau lòng vừa chua xót, thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Lư Nhã Giang tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Y kinh ngạc ngồi dậy, thấy trên mặt đất có một đoạn văn lộn xộn.
“Khi ta chết đứt gan rữa bụng, rất xấu xí, ta không muốn ngươi thấy ta trong tình cảnh đó. Ta đi rồi, ngươi về Xuất Tụ Sơn đi. Bí tịch ta để dưới viên gạch hàng ngang thứ ba hàng dọc thứ chín trong Đại Hùng Điện ở Thiên Mỗ Miếu trên Thiên Mỗ Sơn. Nhớ những lời ta dặn. Hàn Sính.”
Lư Nhã Giang ngồi một mình dưới vách núi thật lâu, cuối cùng lấy khói lệnh trong ngực ra đốt.