Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 38 :

Ngày đăng: 12:45 18/04/20


Có Dương Nhân Hòa giúp che giấu, Lư Nhã Giang dễ dàng trà trộn vào thành Kim Lăng mà không bị vạch trần.



Ban đầu y sợ hành vi của mình trái với tâm ý của Hữu hộ pháp và Cao Thịnh Phong, vì họ chưa từng đề cập đến thân thế của y, y sợ đây là điều mình không nên biết, vậy nên luôn nhịn không điều tra vì sao Lưu Viễn Thông và Trương Hạo Hãn cứ nhìn y như vậy. Hôm nay y tự tìm cho mình một lý do, là vì điều tra Hàn Sính, là vì giúp Thiên Ninh Giáo bắt về tên phản đồ trốn đi lúc bảy tuổi kia, nên y phải tra, hơn nữa phải tra ra manh mối.



Lưu Viễn Thông đã bị y giết, y tìm Trương Hạo Hãn, trước khi đi không cho phép Dương Nhân Hòa theo, bỏ hắn lại, kết quả không ngờ đến khi tới trước cửa nhà Trương Hạo Hãn lại bị Dương Nhân Hòa đuổi kịp. Lư Nhã Giang rất bất đắc dĩ với tên thư sinh đầu óc cứng ngắc như Dương Nhân Hòa. Nếu là Hàn Sinh, y không vừa lòng có thể không đánh thì mắng, vì Hàn Sính chịu được, hơn nữa Hàn Sính luôn trưng cái mặt thiếu đánh ra, không đánh hắn thì thật có lỗi với hắn. Nhưng Dương Nhân Hòa mãi một biểu tình ngây thơ ấy, đã vậy luôn chăm sóc y cẩn thận chu đáo, muốn đánh hắn lại không xuống tay được, mắng hắn thì mồm miệng không bằng hắn, giết hắn lại không đành lòng, dù thế nào đi nữa, Dương Nhân Hòa cũng đã cứu y một mạng.



Lư Nhã Giang sắp bị Dương Nhân Hòa chọc tức chết, bực bội nói: “Tùy ngươi, có chết cũng là ngươi tự tìm lấy.” Dứt lời mang Dương Nhân Hòa leo tường vào.




Nhưng khi bọn họ đi hết khắp cả toà nhà lại phát hiện nhiều nơi đã tích bụi, không có lấy một bóng người. Lư Nhã Giang dẫn Dương Nhân Hòa ra ngoài, phát hiện đại môn vốn nên tấp nập giờ chẳng có ai. Trương Hạo Hãn cũng không thấy đâu.



Từ khi giết Lưu Viễn Thông, Lư Nhã Giang vẫn tránh ở gian nhà tranh trong rừng núi hoang vu của Dương Nhân Hòa, không giao tiếp với bên ngoài, cũng không biết việc này đã gây ra bao nhiêu sóng gió trong Cốc Thủy Trấn hay đã khiến võ lâm dậy sóng thế nào.



Mọi người kiểm tra thi thể Lưu Viễn Thông, phát hiện ông chết do Tịch Dương Kiếm Pháp, vết thương ở lá phổi, miệng vết thương do nhuyễn kiếm tạo thành —— một sự thật chắc chắn, hung thủ là Xích Luyện Ma Sứ của Thiên Ninh Giáo!! Xích Luyện Ma Sứ đã giết mấy vị võ lâm đồng liêu ở đại hội võ lâm, nay võ lâm chính đạo tìm đến Già La Đao cùng Kim Thiền Kiếm nhờ giúp đỡ, giáo đồ Thiên Ninh Giáo ngay cả ẩn khách đã rời khỏi giang hồ hai mươi năm cũng không tha!



Dương Nhân Hòa vào quán trà, uống trà tán dóc với mấy thanh niên, trở ra báo cáo tình báo mình lấy được với Lư Nhã Giang: Lưu Viễn Thông vừa chết, tất cả mọi người lao đến nhà Trương Hạo Hãn, không ít hiệp khách trẻ tuổi tự nguyện nhảy ra nói phải bảo vệ tiền bối Trương Hạo Hãn, mà Trương Hạo Hãn chỉ hỏi xin về thi thể của Lưu Viễn Thông, sau đó biến mất luôn, không ai biết ông đi đâu.
Dương Nhân Hòa vào quán trà, uống trà tán dóc với mấy thanh niên, trở ra báo cáo tình báo mình lấy được với Lư Nhã Giang: Lưu Viễn Thông vừa chết, tất cả mọi người lao đến nhà Trương Hạo Hãn, không ít hiệp khách trẻ tuổi tự nguyện nhảy ra nói phải bảo vệ tiền bối Trương Hạo Hãn, mà Trương Hạo Hãn chỉ hỏi xin về thi thể của Lưu Viễn Thông, sau đó biến mất luôn, không ai biết ông đi đâu.



Lư Nhã Giang tự nhiên sẽ không cam lòng cứ thế mà bỏ cuộc, ở Cốc Thủy Trấn suy nghĩ một đêm, hôm sau lại mang Dương Nhân Hòa ra ngoài điều tra. Y tự biết mình ngữ khí không tốt biểu cảm không tốt diễn xuất không tốt, vừa gặp đám tự xưng là võ lâm chính đạo liền nhịn không được muốn hếch mũi lên trời châm chọc khiêu khích, cho nên lúc này y phát hiện được chỗ tốt của Dương Nhân Hòa, Dương Nhân Hòa gặp ai cũng cười như gió xuân về, phái hắn đi nghe tin tức, dễ như trở bàn tay.



Lư Nhã Giang nói với hắn: “Ngươi đi nghe ngóng chút xem, lúc trước tiền bối Hàn Giang ở nơi nào.”



Dương Nhân Hòa hơi giật mình nhưng cũng không hỏi nhiều, chạy tìm hỏi thăm hai vị chưởng quầy cao tuổi, trở về nói với Lư Nhã Giang: “Ở rừng cây sau sườn núi Cốc Thủy, nơi đấy đã hoang phế từ mười mấy năm trước, hiện tại cây cối mọc đầy, không ai tới đấy.”



Lư Nhã Giang nói: “Ta muốn qua xem xem.”