Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 47 :

Ngày đăng: 12:45 18/04/20


Dương Nhân Hòa đưa Lư Nhã Giang trở về nhà gỗ, vừa đặt Lư Nhã Giang xuống, hắn cũng mệt mỏi té nhào, xung quanh đan điền đau nhức, đau đến mức hắn cuộn tròn người. Lần này quả thật cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút vì ham chơi mà đường đường giáo chủ cùng tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo đứng đầu ma giáo bị mấy tên lâu la giang hồ giết chết.



Dương Nhân Hòa uống vài viên thuốc bổ, vận công điều tức một trận, thấy đỡ hơn chút, lấy lại tinh thần ra ngoài bắt nước nấu thuốc. Tính toán mỗi hai canh giờ cho Lư Nhã Giang uống một viên.



Tới tận nửa đêm Lư Nhã Giang mới tỉnh. Dương Nhân Hòa nằm úp bên mép giường ngủ không sâu, vừa nghe Lư Nhã Giang lầm bầm muốn uống nước hắn đã tỉnh dậy ngay, vội đốt đèn rót nước cho y.



Lư Nhã Giang nhìn Dương Nhân Hòa đưa nước tới, nhíu mày khó hiểu, cũng không nhận chén. Qua một lúc lâu, y mới khàn giọng nói: “Tại sao ta không cử động được?”



Dương Nhân Hòa lúc này mới hiểu được độc tính lợi hại đến mức nào, vội đỡ Lư Nhã Giang dậy, ôm đầu từ từ đút nước cho y.



Con ngươi đen nhánh của Lư Nhã Giang xoay qua nhìn hắn: “Tại sao chúng ta lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Dương Nhân Hòa đã bịa sẵn một lý do thoái thác, nói rằng sau khi Lư Nhã Giang hôn mê đã có người hạ Vạn Ma Tán với y, đám võ lâm chính đạo định mang y đi thì nước mưa rửa sạch bụi bẩn trên mặt y, Khổng Tước Nương Tử của Yến Khê Sơn Trang cùng tiểu công tử Yến Liễu đột nhiên trở giáo cứu y, còn đưa cả thuốc giải Vạn Ma Tán và cách giải độc nữa.



Mày Lư Nhã Giang nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Bọn họ cứu ta? Tại sao?”



Dương Nhân Hòa nói: “Vì họ nói ngươi trông giống Hàn Giang, hỏi ta ngươi có phải con Hàn Giang không. Họ nói Hàn Giang là đại ân nhân của họ, lúc ấy tình huống khẩn cấp, để họ cứu ngươi, ta đã nói họ ngươi là con Hàn Giang.”



Lư Nhã Giang đã từng nghe chuyện Hàn Giang đánh bại Tây Sơn Cửu Quái cứu vài nữ quyến bị bắt của Yến Khê Sơn Trang từ chỗ Trương Hạo Hãn, y lẩm bẩm: “Lại là Hàn Giang… Ta trông giống y thật sao?”
Dương Nhân Hòa lật Lư Nhã Giang trở lại, ngập ngừng khó nói: “Hàn huynh, ta đã giúp ngươi xoa bóp xong rồi, trừ… nơi đó.”



Lư Nhã Giang tự nhiên biết hắn nói nơi nào, mặt cương như tấm sắt: “Nơi đó không cần.”



Dương Nhân Hòa do dự: “Tuy ta và ngươi cùng là nam tử, ta cũng hiểu được như vậy không tiện lắm. Nhưng Khổng Tước phu nhân đã dặn ta, nơi nào cũng phải xoa bóp như nhau, nhất là nơi này của nam tử, nếu không ba ngày sau, Hàn huynh sẽ… khụ, tổn hại uy phong nam tử.”



Lư Nhã Giang biến sắc vài lần, mấy lần muốn mở miệng lại nuốt xuống, giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng. Qua nửa ngày, y mới nghiến răng nói: “Ấn đi!” Lòng nén giận, đợi cơ thể tốt lên nhất định phải tóm tên Vạn Ngải Cốc chết tiệt kia, tiện chặt tay Dương Nhân Hòa luôn!



Dương Nhân Hòa cười thầm, trên mặt lại là vẻ khó xử, tay tiếp xúc tới rồi rụt về, kêu ai ái, tựa như bị kích thích quá sức.



Lư Nhã Giang vừa thẹn vừa giận, điên tiết nói: “Nhanh lên!”



Dương Nhân Hòa xoa xoa bóp bóp, lại rụt tay về, giọng run run: “Hàn huynh, cái này thật sự, thật sự, thật sự là khiến ta khó xử!”



Ầm ĩ một hồi, Lư Nhã Giang từ không tình nguyện biến thành bức ép người, rống giận ép Dương Nhân Hòa: “Chúng ta là nam cả, ngươi nhăn nhó cái gì! Bóp đi!”



Dương Nhân Hòa như đang chơi bùn bắt lấy thứ mềm nhũn kia xoa xoa bóp bóp, vừa thầm cảm thán xúc cảm quá tuyệt vừa uất ức nói: “Hàn huynh, ta hy sinh quá nhiều cho ngươi rồi!”