Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 55 :
Ngày đăng: 12:45 18/04/20
Cao Thịnh Phong ngồi ghế bàn long trên đài cao, Lư Nhã Giang và Doãn Ngôn đứng sau hắn, dưới chân là hơn một ngàn đệ tử xếp thành hàng. Cao Thịnh Phong nói: “Theo thám tử hồi báo, tầm nửa tháng tới, đám ngụy quân tử giang hồ sẽ đến dưới chân núi Xuất Tụ Sơn ta. Lần này tham dự có mười một môn phái lớn, hai mươi môn phái nhỏ, tổng cộng hơn ba ngàn người. Chúng ghen ghét Thiên Ninh Giáo ta địa linh nhân kiệt, lại có bí tịch võ học truyền đời, muốn đến cướp bảo tàng Xuất Tụ Sơn ta. Chúng ta phải khiến chúng có mạng tới mà không có mạng về, Xuất Tụ Sơn sẽ là nơi chôn xương chúng! Tả hộ pháp, chín Lệnh thủ hạ của Chu Tước Tôn sứ do ngươi thống lãnh, thủ lối vào phía Tây. Hai Tôn sứ Huyền Vũ, Thanh Long nghe lệnh Hữu hộ pháp, thủ tổng đàn. Bản giáo chủ tự mình dẫn chín Lệnh thuộc Bạch Hổ, thủ lối phía Đông.”
Bốn Tôn sứ khi bị điểm danh lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống, đợi Cao Thịnh Phong nói hết, lại nhanh chóng lách vào hàng.
Cao Thịnh Phong phân nhiệm vụ xong, lập tức bảo mọi người đi thao diễn. Các đệ tử Xuất Tụ Sơn mỗi tháng sẽ có hai lần dợt trận cỡ lớn, thao diễn đến chai rồi, vậy nên bọn họ cũng không có cảm giác hồi hợp căng thẳng.
Lư Nhã Giang dẫn người tập đến tối, thu đội, đang định về Giang Triều Cư của hắn thì Cao Thịnh Phong phái người tới truyền, vì thế y vội vàng chạy tới Cửu Tiêu Cư nơi Cao Thịnh Phong ở.
Cao Thịnh Phong đứng trong vườn hoa, nghe thấy tiếng bước chân Lư Nhã Giang, từ từ xoay người, Lư Nhã Giang quỳ một gối: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong nói: “Đứng dậy đi.”
Lư Nhã Giang đứng dậy nhưng đầu vẫn cúi.
Cao Thịnh Phong lạnh lùng nói: “Từ khi mặt bản giáo chủ biến đổi, ngươi thật giống như không muốn nhìn bản giáo chủ nữa? Ngươi sợ bản giáo chủ làm bẩn mắt ngươi?”
Thật ra từ trước tới nay Lư Nhã Giang đứng trước Cao Thịnh Phong cũng không bao giờ dám nhìn thẳng hắn, chỉ khi ở phía sau mới chăm chú nhìn, Cao Thịnh Phong lúc này đây tự dưng làm khó dễ thôi.
Lư Nhã Giang rất bất đắc dĩ, đành phải ngẩng đầu, lại phát hiện gương mặt Cao Thịnh Phong đã xấu hơn lần trước một chút: “… Thuộc hạ không dám.”
Cao Thịnh Phong bước tới, vặn nâng cằm y, nói: “Tả hộ pháp, ngươi thấy bản giáo chủ xấu không?”
Vẻ mặt Lư Nhã Giang hơi phức tạp: “Thuộc hạ…”
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi cứ nói thẳng, bản giáo chủ sẽ không trách tội ngươi.”
Lư Nhã Giang suy nghĩ một chút, nói: “Giáo chủ anh minh uy phong, phong tư hơn người, sao có thể chỉ bình phẩm trên tướng mạo được?” Y nghĩ, gần đây Cao Thịnh Phong dường như hỏi y rất nhiều về vấn đề diện mạo, xem ra Cao Thịnh Phong rất để ý chuyện luyện công khiến dung mạo bị hủy. Thế nhưng từ trước Cao Thịnh Phong cũng không tính dễ nhìn, Lư Nhã Giang thật sự không nghĩ tới hắn là người để ý bề ngoài, ngoài cảm khái, lại cảm thấy thông cảm.
Cao Thịnh Phong chậm rãi nói: “Tả hộ pháp, có phải ngươi ngưỡng mộ bản giáo chủ?”
Tim Lư Nhã Giang đập mạnh, thần sắc nháy mắt bối rối: “Thuộc hạ, tự, tự nhiên là ngưỡng mộ giáo chủ.”
“Bất kể bản giáo chủ trông như thế nào?”
Cao Thịnh Phong vốn định bảo y về nghỉ, nhưng khi thấy bộ dáng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi lại vừa bối rối của y, đáy lòng tự nhiên sinh ra khoái cảm khi trả được thù. Có khoái cảm, hắn lại nghĩ muốn yêu thương Lư Nhã Giang một phen, nói: “Đêm nay ngươi lưu lại.”
Ban đêm Cao Thịnh Phong lăn qua lăn lại Lư Nhã Giang suýt hấp hối, mỹ mãn rồi mới ôm Lư Nhã Giang ngủ. Lúc đang ngủ mơ màng, hắn nghe người bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Giáo chủ, lời ngươi nói là thật?”
“Hửm?” Cao Thịnh Phong mệt mỏi lẩm bẩm: “Thật.”
Lư Nhã Giang bối rối hỏi tiếp: “Thuộc hạ dưới chân núi nghe người ta nói… Hàn Giang năm đó cùng Hữu hộ pháp… từng có một đoạn tình cảm…”
“Ừ.”
“Vậy vì sao y lại cùng mẹ ta…”
Cao Thịnh Phong ngáp: “Ngươi không thấy mẹ ngươi và Hữu hộ pháp rất giống nhau sao?”
Lư Nhã Giang hít vào một hơi.
Cao Thịnh Phong hôn lên gò má mềm mại của y, chạm nhẹ lên chóp mũi y rồi hôn khẽ mép tóc, dịu dàng dỗ: “Ngủ đi.”
Cơ thể Lư Nhã Giang thoáng cứng đờ.
Cao Thịnh Phong chợt bừng tỉnh, nhận ra thái độ của mình vừa rồi vô cùng thân mật, rụt tay xoay người đưa lưng về phía Lư Nhã Giang, lạnh lùng nói: “Bản giáo chủ nhầm người.”
Hai mắt Lư Nhã Giang mở to. Thân dưới vừa bị Cao Thịnh Phong dày xéo vô cùng đau đớn, nhưng giờ phút này, y phát hiện nơi đó cũng không đau lắm, bởi vì cơn đau nhức từ ngực truyền tới cùng cảm giác hít thở không thông khiến y không còn cảm nhận được gì khác nữa.
Một lát sau, Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi qua phòng kế ngủ.”
Lư Nhã Giang không nói gì, xuống giường, im lặng nhặt quần áo bị vứt dưới đất mặc vào, chân trần rời đi.
Cao Thịnh Phong ôm cái chăn còn lưu lại hơi thở của Lư Nhã Giang lăn qua lăn lại hơn mười vòng trên chiếc giường to rộng, câm lặng thét dài, mất ngủ.
.