Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 59 :
Ngày đăng: 12:45 18/04/20
Trường Anh Thương bị điểm danh, mặt mờ mịt.
Ba mươi bốn người đều hoang mang nhìn Cao Thịnh Phong, cuối cùng là Trường Anh Thương phát hiện điểm không thích hợp. Cao Thịnh Phong tuy đã khiến khuôn mặt nhăn nhíu nứt nẻ nhưng hắn vẫn dùng thanh tuyến của Trường Anh Thương, hơn nữa dù da nứt, ngũ quan sơ bộ vẫn có thể nhìn ra.
Trường Anh Thương giật mình nhìn hắn: “Giáo chủ, ngươi đây là…” Dừng một chút, lập tức biến thành bộ dáng vỡ lẽ. Ba mươi bốn thiếu niên mỗi ngày ở đây, bọn họ chỉ cần trao đổi một chút thì đại khái có thể hiểu đoán được chuyện năm đó là thế nào. Trường Anh Thương ngây ngốc hỏi: “Giáo chủ, ngươi là Khoát Đao hay Nhuyễn Kiếm?”
Cao Thịnh Phong nghiến răng nghiến lợi trừng gã: “Mắc mớ gì tới ngươi! Chuyện của bản giáo chủ tới phiên ngươi hỏi? Hay ngươi hy vọng bản giáo chủ là ai?”
Trường Anh Thương ngẩn người, Cao Thịnh Phong đột nhiên phát hỏa, gã đành vội vàng quỳ xuống: “Giáo chủ bớt giận, thuộc hạ biết sai.”
Cao Thịnh Phong không thể khắc chế được run rẩy. Hắn thật sự quá khiếp sợ, hắn vẫn cho rằng ba mươi bốn người này đã bị Doãn Ngôn giết, không nghĩ tới Doãn Ngôn lại điều bọn họ tới đây trông giữ cấm địa. Hắn tuy không muốn Lư Nhã Giang thích thân phận và bộ dáng giáo chủ này của hắn, nhưng vì hắn vẫn cho rằng trên đời này đã không còn “Trường Anh Thương”, vì vậy hắn cũng không kiêng kỵ dùng thân phận này thân mật với Lư Nhã Giang, dù sao quanh đi quẩn lại, Lư Nhã Giang trốn không thoát khỏi lòng bàn tay mình, chưa kể phần lớn thời gian hắn luôn dùng thân phận giáo chủ xuất hiện, nếu mà nhịn thì không biết phải nhịn tới khi nào. Nhưng bây giờ, Trường Anh Thương còn sống, lỡ có một ngày gã xuất hiện ở Quan Nhật Phong… Nghĩ đến đây, lồng ngực Cao Thịnh Phong bốc lên một ngọn lửa vô danh!
Hắn xông lên vài bước, nắm lấy cằm Trường Anh Thương, kéo mặt gã lên, quan sát kỹ càng. Khuôn mặt Trường Anh Thương hôm nay cùng khuôn mặt Cao Thịnh Phong trước khi hủy dung vẫn có chút khác biệt, dù sao đã qua sáu năm, cơ thể Trường Anh Thương cũng nảy nở một ít, mắt to ra, khuôn mặt vuông vắn hơn, thoạt nhìn thế mà thuận mắt không ít. Cao Thịnh Phong tức ngứa răng: “Ngươi… Ngươi… Ngươi!!!”
Trường Anh Thương vô cùng sợ hãi: “Giáo chủ, thuộc hạ thế nào?”
Cao Thịnh Phong quát: “Bản giáo chủ nhìn người không vừa mắt đã lâu rồi!!!”
Trường Anh Thương vừa ức vừa sợ: “Giáo thủ, thuộc hạ đắc tội ngươi nơi nào?”
Cao Thịnh Phong bóp cổ gã, gầm lên: “Hỗn đản, ngươi ói nửa cái bánh bao của ta ra a a a a a!”
Ngoài trừ Cao Thịnh Phong đang phát điên, ba mươi bốn người còn lại trong sơn động đều hoang mang khó hiểu.
Cao Thịnh Phong tỉnh táo lại, đạp Trường Anh Thương một cước, Trường Anh Thương lăn đi, ngã vào cạnh góc tường, không dám đứng lên, kéo ống quần “Cửu Tiết Tiên”. Bọn họ ở chung lâu ngày, tình cảm nồng đậm, Cửu Tiết Tiên cùng Kim Cương Côn âm thầm dịch về phía gã, cản tầm mắt bắn lửa của Cao Thịnh Phong.
Đến ngoài Cửu Tiêu Cư, Cao Thịnh Phong đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu mà nói với Lư Nhã Giang: “Ngươi đi đi.”
Lư Nhã Giang nói: “Tay ngươi…”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta sẽ gọi người tới xử lý.”
Lư Nhã Giang chần chừ, xoay người rời đi. Y vừa bước được hai bước, đột nhiên nghe thấy Cao Thịnh Phong khẽ gọi tên mình từ phía sau: “Nhã Giang.” Y dừng bước, nghi ngờ quay đầu, thấy Cao Thịnh Phong vẫn đưa lưng về phía y.
Cao Thịnh Phong nói rất nhẹ: “Lư Nhã Giang, đột nhiên ta không cần ngươi nữa.”
Lư Nhã Giang cực kỳ khó hiểu: “Ngươi nói… gì?”
Cao Thịnh Phong nói: “Không có gì, ngươi cút đi.”
Lư Nhã Giang không hiểu gì cả, đờ đẫn bước tiếp, chợt thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng xoay người, Cao Thịnh Phong đã không còn đứng nơi đó. Y lảo đảo xông vào Cửu Tiêu Cư, cổng lớn đóng chặt, y đập cửa, gọi: “Giáo chủ?”
Không ai trả lời y.
Lư Nhã Giang càng lo lắng sợ hãi: “Giáo chủ, ngươi nói vậy có ý gì? Giáo chủ, ngươi mở cửa đi.”
Vẫn không ai trả lời y.
Lư Nhã Giang đứng ngoài nửa ngày, không biết Cao Thịnh Phong có bên trong không, cuối cùng y đành rời đi.