Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 6 :
Ngày đăng: 12:45 18/04/20
Tới gần lúc hoàng hôn, Lư Nhã Giang cuối cùng chờ được người y phải chờ.
Người thứ năm y phải giết, là Linh Lung Tiên Tử Thủy Linh Lung tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Thủy Linh Lung nổi danh, thứ nhất vì tướng mạo xinh đẹp lả lướt của nàng, thứ hai vì Linh Lung Tiên Pháp của nàng. Kỳ thật võ công Thủy Linh Lung không thể tính là cao cường, cũng chỉ thuộc hạng trung lưu trên giang hồ. Thân là một nữ tử có thể luyện võ đến trung lưu đã không tồi rồi, huống chi lại là một mỹ nữ. Yêu cầu của người giang hồ đối với nữ nhân rất khoan dung, đối với mỹ nữ càng khoan dung, vì vậy Thủy Linh Lung liền thành Linh Lung Tiên Tử lẫy lừng, một trong những ứng cử cho giang hộ đệ nhất mỹ nhân.
Từ xa Lư Nhã Giang đã nghe được tiếng cười lả lướt của Linh Lung Tiên Tử, lập tức nắm chặt kiếm trong tay, nín thở im lặng chờ đợi. Y nhận thấy người tới có hai, một nội lực tầm thường, chắc hẳn là Linh Lung Tiên Tử, người còn lại bước chân nhẹ nhàng, nội lực tuyệt đối thâm hậu, có lẽ trên cả Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang rùng mình, không nghĩ tới lần này sẽ gặp phải cao thủ, nhất thời căng thẳng, chỉ mong một hồi có thể nhìn ra cơ hội một kích đoạt mạng, không ô nhục sứ mệnh.
Chỉ sau chốc lát, người tới đến gần, Lư Nhã Giang cuối cùng thấy rõ. Hóa ra đi cạnh Thủy Linh Lung là một nam tử, mày kiếm mắt tinh, mũi cao thẳng, nụ cười sang sảng, bề ngoài rất… rất chính nhân quân tử. Lư Nhã Giang thấy người này rất quen mắt, dường như từng thấy qua ở đâu, hơi chút suy nghĩ, chợt kinh sợ: người này không phải tên Hàn Sính mặt đầy bụi đất hôm qua sao! Chẳng qua sau khi tẩy đi lớp bụi đất, hắn lộ ra dung mạo khoan khoái sạch sẽ, đặc biệt lúc cười, mắt cong cong, răng trắng trắng, cực kỳ xán lạn.
Lư Nhã Giang tuy cố hết sức che giấu hơi thở của mình, nhưng có lẽ vì vừa rồi y quá mức hoảng hốt, khí tức rối loạn nên khiến người phát hiện. Hàn Sính đột nhiên dang tay che chở Thủy Linh Lung ở phía sau mình, quát về hướng y ẩn thân: “Người nào nơi đấy!”
Lư Nhã Giang đã bị phát hiện thì không thể tiếp tục ẩn nấp, nhảy ra khỏi bụi cây ẩn thân vung Tịch Dương Kiếm Thức thẳng hướng Hàn Sính. Hàn Sính hôm qua dưới tình huống bất ngờ mới bị y cắt tay áo, hôm nay đã có chuẩn bị, không chút hoang mang rút binh khí sau thắt lưng, binh khí kia lại là —— một cây búa.
Lư Nhã Giang nhìn búa của hắn thì lặng đi một chút, nhuyễn kiếm quấn theo cán búa đi xuống, đâm thẳng cổ tay hắn, ý muốn bức hắn buông vũ khí. Không ngờ Hàn Sính sớm có dự liệu, quay vòng búa, nhuyễn kiếm vừa dính lên lập tức bị cản trở về, không hề lộ ra sơ hở có thể công kích.
Lúc này Linh Lung Tiên Tử kinh hô: “Mai Văn Nữu Ti Kiếm! Áo đỏ! Ngươi chính là Xích Luyện Ma Sứ!” Ngừng một chút, tiếp một câu: “Trời ạ, Xích Luyện Ma Sứ lại dễ nhìn thế này!” Lại ngừng một chút, lại tiếp một câu, “Hàn thiếu hiệp, ta thu hồi câu ‘Ngươi là nam nhân anh tuấn nhất ta từng thấy’ khi nãy.”
Vì một câu của Linh Lung Tiên Tử, cây búa đang xoay chuyển điêu luyện ngừng lại, đập lên thanh nhuyễn kiếm linh hoạt như rắn một cái.
Hàn Sính giận tím mặt: “Tiên Tử ngươi thật quá đáng!” Tay nắm búa càng chặt, tức giận trừng Lư Nhã Giang: “Tiểu bạch kiểm, người đã có bản lĩnh tới đây, ta hôm nay sẽ cho ngươi biết xấu mặt là thế nào!”
Lư Nhã Giang nói: “Đương nhiên.”
Hàn Sính nhíu mày: “Vì… sao? Giáo chủ ngươi kêu ngươi đi chết ngươi liền đi chết sao? Dù cha ta có bảo ta làm gì, ta cũng sẽ có suy nghĩ cùng nguyên tắc của riêng mình.”
Lư Nhã Giang không nói được vì sao. Từ khi y có ý thức tới nay đã lớn lên ở Thiên Ninh Giáo, bị giáo lý Thiên Ninh Giáo tẩy não, chỉ biết nghe theo người có địa vị cao hơn, mà người ở địa vị thấp hơn tức là tay sai, không hiểu tình cảm giữa người và người là cái gì. Không phải nói y không có tình cảm con người, ví dụ như y không thích Giáo chủ lấy mình tiết dục, không thích Giáo chủ châm chọc trách mắng, có điều y chưa từng có suy nghĩ muốn phản kháng. Phục tùng, là sinh mạng của y.
Hàn Sính đánh giá vẻ mặt y, khẽ thở dài: “Bỏ đi, ngươi là người trong ma giáo, ta nói ngươi chưa hẳn có thể hiểu. Nhưng ta không thể để ngươi giết Linh Lung Tiên Tử, nàng còn phải sinh con cho ta đó.”
Lư Nhã Giang liếc xéo hắn: nhìn bộ dáng vừa rồi của Linh Lung Tiên Tử là biết chỉ có mình ngươi muốn…
Hàn Sính đau khổ nói: “Nhưng ta cũng không thể giết ngươi, ngươi xinh đẹp thế này, ta càng không nỡ cắt gân tay gân chân ngươi… Không bằng, ta giao ngươi cho đám Thiếu Lâm cùng Võ Đang xử trí nhé.”
Lư Nhã Giang biến sắc: “Ngươi! Không bằng ngươi giết ta.”
Hàn Sính lại bắt đầu nói đạo lý: “Ngươi xem, ngươi không thể xem nhẹ tánh mạng của mình, người sống một đời không dễ, mạng của ngươi là thuộc về chính ngươi…” Lời còn chưa dứt, phía tây đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, dường như là thanh âm của Linh Lung Tiên Tử. Hàn Sính biến sắc, vội vàng nói: “Trước không nói với ngươi, đổi ngày khác ta sẽ giảng đạo lý cho ngươi nghe, ngươi trở về tự mình ngẫm lại, đừng làm chuyện điên rồ nữa.” Dứt lời lập tức chạy về hướng truyền đến tiếng thét.
Hàn Sính đi rồi, Lư Nhã Giang dùng thời gian một nén nhang cuối cùng giải được huyệt đạo. Y nhặt Mai Văn Nữu Ti Kiếm rơi dưới đất, cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ một hồi, mắng: “Thật sự là một tên tâm thần.”.