Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 88 :
Ngày đăng: 12:46 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, bọn họ rốt cuộc chạy tới bến thuyền. Ở nơi này thuê một cái thuyền ra khơi, tầm nửa tháng có thể tới được hòn đào đầu tiên của quần đảo Mỗ Sơn. Quần đảo Mỗ Sơn đó có đưa bao nhiêu tiền cũng không ai chịu chở đi nên chỉ có thể thuê hẳn một con thuyền tự mình lái ra khơi.
Nhưng thuyền thì Doãn Ngôn đã chuyển bị sẵn rồi, Lư Nhã Giang tới thành trấn gần bến thuyền gặp người Thiên Ninh Giáo tiếp ứng, dẫn bọn họ đi ăn uống no say nghỉ ngơi đầy đủ một trận rồi đưa tới xem thuyền. Chiếc thuyền này được Doãn Ngôn cố ý phái người chế tạo, thân thuyền không lớn, bên trng có bốn khoang thuyền, chứa được tối đa hai mươi ba mươi người, bọn họ cũng không có nhiều người như thế nên bên trong chất đầy lương khô và nước. Toàn bộ con thuyền được làm từ gỗ lim vân vàng, ngoại trừ dùng đinh đóng còn dùng tấm sắt cố định thân thuyền và cột buồn, sóng gió bình thường thổi không hư, có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ ra khơi.
Doãn Ngôn còn điều cho họ một thuyền phu, thuyền phu không theo lên quần đảo Mỗ Sơn, giữa đường sẽ quay về nhưng trước đó thuyền phu này sẽ chăm sóc bọn họ, hơn nữa sẽ chỉ họ cách điều khiển chiếc thuyền này.
Trước khi ra khơi, Lư Nhã Giang cùng Kim Tiểu Tường lên trước kiểm tra đồ đạc Doãn Ngôn đã chuẩn bị. Bốn khoang thuyền, một khoang chất đầy lương khô, nước và rượu, bọn họ ít người, một khoang này đã đủ để dùng ba tháng. Một khoang khác bày đủ các thứ linh tinh như binh khí, đinh sắt, ván gỗ cùng một ít sách vở đồ chơi giải trí. Kim Tiểu Tường đi vào, thấy dưới chân có một thanh khoát đao, tiện tay cần lên xem rồi quăng xuống, nhặt bộ bài Mã Điếu lên chơi.
Bài Mã Điếu: Bộ bài gồm 40 lá, chia làm bốn loại: Thập tự, Vạn tự, Sách tự, Văn tiền. Thập tự 11 lá và Vạn tự 9 lá vẽ hình một số nhân vật trong Thủy Hử. Sách tự 9 lá vẽ hình đồng tiền. Văn tiền 11 lá vẽ các hình như hoa quả, thái cực, núi, vân vân. (đừng hỏi mị cách chơi)
Bài Mã Điếu
Lư Nhã Giang luôn theo dõi hắn, thấy hắn cầm khoát đao, trong đầu y đột nhiên lóe lên, một vấn đề đã lâu nghĩ mãi không thông tựa hồ đã có đáp án.
Kim Tiểu Tường kiểm tra hết đồ đạc, vui vẻ chạy ra, ôm cánh tay Lư Nhã Giang nói: “Ca ca, Thiên Ninh Giáo các ngươi thật tốt, chuẩn bị rất nhiều thứ cho chúng ta!” Hắn phát hiện Lư Nhã Giang ngẩn người, đưa tay huơ huơ trước mặt y: “Ca ca?”
Lư Nhã Giang lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Ừ” một tiếng xoay người đi…
Việc không thể chậm trễ, nếu không ra khơi nữa chỉ sợ không đuổi kịp tiết thu phân (22, 23, 24 tháng 9) để lên đảo, bọn người Lư Nhã Giang lật tức lên thuyền, xuất phát ngay trong đêm.
Kim Tiểu Tường đã đồng ý với Yến Liễu dạy hắn một bộ kiếm pháp chuyên dùng khắc chế Yến Khê Thập Bát thức, không đủ cho hắn dương danh thiên hạ nhưng có thể đánh bại đại ca hắn, đóng được cái miệng chế nhạo của đại ca hắn cũng đã tốt rồi. Điều kiện là hắn phải theo thuyền phu học điều khiển bánh lái, trong khoảng thời gian này không được phép làm phiền Kim Tiểu Tường.
Yến Liễu tất nhiên rất vui sướng, hôm nay hắn rời bỏ các trưởng bối trong sơn trang, tự bương trải bên ngoài, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, dù Kim Tiểu Tường không nói hắn cũng nguyện ý học lái thuyền.
Đạp được Yến Liễu ra ngoài, trong khoang thuyền chỉ còn hai người Lư Nhã Giang và Kim Tiểu Tường, không còn ai quấy rầy.
Lư Nhã Giang đang cầm một cuốn sách tự truyện của cổ nhân, tựa bên tường suy nghĩ. Cao Thịnh Phong là Trường Anh Thương, Hàn Sính là Khoát Đao, trước bảy tuổi, Khoát Đao cùng Trường Anh Thương rõ ràng là hai người khác biệt. Giáo chủ hiện đang bên cạnh y, rốt cuộc là Trường Anh Thương hay Khoát Đao năm đó? Hàn Sính biết nhiều binh khí, Cao Thịnh Phong cũng vậy, lúc trước khi đánh bại đám nhân sĩ võ lâm chính đạo, Cao Thịnh Phong dùng khoát đao. Nhưng thuở nhỏ Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang cùng nhau luyện công, Cao Thịnh Phong vẫn luôn dùng trường anh thương, khi hắn lên làm giáo chủ rồi, không hiểu sao đột nhiên tinh thông mười tám món binh khí, Lư Nhã Giang nghi khi còn bé Cao Thịnh Phong thừa dịp những đứa trẻ khách không chú ý trộm luyện. Nếu Cao Thịnh Phong lúc ấy không phải Trường Anh Thương mà là Khoát Đao, vậy mọi chuyện có thể giải thích thông rồi. Khoát Đao mất tích, không biết đi nơi nào, có thể là lén đi luyện binh khí khác, có thể nào khi Cao Thịnh Phong lên làm giáo chủ, hắn đổi lại, thay Cao Thịnh Phong làm giáo chủ.
Mặc dù vẫn có rất nhiều chuyện chưa rõ nguyên do, nhưng nếu như thế có thể giải thích vì sao Hàn Sính là mặt thật, mặt của tên thế thân kia cũng là thật. Mà thế thân kia, đại khái chính là Trường Anh Thương mười lăm tuổi năm ấy đột nhiên biến mất! Các hành vi của Cao Thịnh Phong từ trước đến nay cũng có thể giải thích là…
Hắn ghen!!!
Hàn Sính luôn oán giận vì nửa cái bánh bao, Cao Thịnh Phong vì mình chạm vào mặt hắn mà tức giận, khi làm tình chưa bao giờ để y đối diện nhìn mặt hắn, còn tự làm mặt thối rửa… Đúng rồi! Cấm địa! Trước đây có lần Cao Thịnh Phong lên cấm địa rồi nổi nóng hết mấy ngày, còn nói mấy lời khó hiểu không thèm mình nữa, tìm tới ít thiếu niên xinh đẹp, không được vài ngày lại đuổi đi… Nói như vậy ở cấm địa có một bí mật, bí mật khiến Cao Thịnh Phong mất hứng, có lẽ là Trường Anh Thương chân chính đang ở đấy…
Lư Nhã Giang bật dậy, che sách lên mặt.
Kim Tiểu Tường giật mình, sáp tới hỏi: “Ca ca ngươi sao vậy?”
Giọng Lư Nhã Giang run run: “Không sao.” Nói tiếp, “Ngươi, ngươi ra ngoài trước đi, ta hơi không thoải mái, lát nữa hãy vào.”
Kim Tiểu Tường vội hỏi: “Ca ca anh không thoải mái chỗ nào?”
Lư Nhã Giang ảo não đẩy tay hắn, thúc giục: “Mau đi đi!”
Kim Tiểu Tường không muốn đi, Lư Nhã Giang vừa xô vừa đẩy hắn ra ngoài, nói: “Nửa canh giờ nữa hãy vào!” Nói xong đóng cửa khoang thuyền. Kim Tiểu Tường xoay mũi, không thể nào hiểu nổi, Lư Nhã Giang bị quái gì vậy, thế là chổng mông nằm sấp dòm qua khe cửa.
Vừa đóng cửa lại, Lư Nhã Giang lập tức hét lớn ngã xuống đất, hai tay che mặt lăn qua lộn lại.
“A a a a a!” Y lăn bảy tám vòng rồi, nhịn không được hét lớn, vùi cái mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay. Cao Thịnh Phong ghen vì y, Cao Thịnh Phong dùng rất nhiều thân phận ẩn nấp xung quanh vì y, Cao Thịnh Phong nhất định là yêu chết y rồi! Hàn Sinh Dương Nhân Hòa hay Kim Tiểu Tường, ước chừng có một người mang mặt thật của hắn, khả năng cao là Hàn Sính, hắn làm như vậy là hy vọng mình yêu gương mặt chân chính của hắn, đáng tiếc mình ngu ngốc, hắn ám chỉ rõ thế mà mình như khúc gỗ mục không nhìn ra!
Lư Nhã Giang đột nhiên nhớ lới lúc ở dưới đáy vực, Hàn Sính hỏi “Ngươi nếu không nỡ, ta không chết nữa được không”, khi đó y thế mà lại lắc đầu!
“A!!!” Lư Nhã Giang buồn bực hét lớn một tiến, lại lăn ba bốn vòng, cọ trán lên sàn thuyền. Cao Thịnh Phong lúc ấy chắc chắn tức chết mà! Nhưng… Nhưng cũng đáng đời hắn, vì sao không nói thật với mình chứ? Còn giả chết lừa mình đau lòng một khoảng thời gian dài.
Lư Nhã Giang bụi đất đầy người bò dậy, lắc đầu, nghiêm túc lại. Nhưng y nghiêm túc không được bao lâu lại bật cười, cười ngã nghiêng, ngồi bệt xuống thở. Thở một lúc, y lại đột nhiên bật khóc, nước mắt từng hạt từng hạt rớt xuống, thấm ướt sàn thuyền. Khóc không bao lâu lại bắt đầu che mặt cười khúc khích.
Kim Tiểu Tường ở ngoài nhìn trộm mà trợn mắt há mồm. Mấy lần hắn nghĩ Lư Nhã Giang phát bệnh, thiếu chút phá cửa xông vào, nhưng nhìn lại không giống vậy. Lư Nhã Giang phút chốc khóc phút chốc cười phút chốc la hét khiến tim gan phèo phổi của hắn cũng giống như chiếc thuyền lên xuống cùng sóng biển.
Không biết qua bao lâu, Lư Nhã Giang rốt cuộc bình tĩnh lại, từ từ đứng dậy, vỗ bụi đất trên người, nhìn trái phải một vòng, cầm lấy túi nước da dê, lấy nước rửa mặt. Sau đó sửa lại quần áo nhăn nhún, chỉnh đốn bản thân đâu vào đấy, hoàn toàn không nhìn ra vết tích của hành động điên cuồng vừa rồi, lúc này mới làm bộ trấn định cầm sách về góc ngồi.
Qua thêm thời gian uống một chun trà nữa, Kim Tiểu Tường tự thấy đã không sai biệt lắm, thế là lặng im không một tiếng động chạy ra ngoài, sau đó cố ý làm chút tiếng bước chân đi về, gõ cửa: “Ca ca, ta vào được chưa?”
Giọng nói bình tĩnh của Lư Nhã Giang truyền ra từ trong, “Vào đi.”