Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 100 : Nữ Đế

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Doanh Trinh bọn hắn ăn sớm, cộng thêm Thanh Uyển cùng Sở Thanh Thanh sức ăn cũng nhỏ, cho nên sớm đã buông đũa xuống,
Lý Vấn tâm tư vốn không đặt trên bữa cơm, chỉ là ưu nhã ăn mấy miếng lấy lệ cũng liền buông đũa, đối ẩm cùng Doanh Trinh,
Hoắc Thanh thì không giống vậy, xuất thân quân ngũ sức ăn lớn, ăn lại nhanh, mà lại không kén ăn không giữ kẽ, xin một chén lớn cơm trắng, liền như gió thu quét lá rụng ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn, ăn xong vẫn chưa thỏa mãn lau miệng,
"Bàn đồ ăn này mùi vị quả thực không tệ, lúc ở trong kinh mỗi ngày ăn uống đều là cơm nước trong quân, đầu lưỡi sắp chết lặng, hôm nay cũng coi như giải tỏa cơn thèm, "
"Đúng là một con ma đói, " Thanh Uyển nhìn trên bàn trống trơn ngay cả nước canh cũng không còn lại bao nhiêu, mắt trợn trắng,
"Ha ha, Hoắc mỗ là kẻ thô lỗ, trong quân ăn cơm chính là như vậy, quản nó có ăn ngon hay không, trước tiên ăn no cái đã, bằng không không ai biết liệu có thể sống sót trên chiến trường để ăn bữa cơm tiếp theo hay không."
Doanh Trinh ngược lại là có chút thưởng thức người này, chỉ cảm thấy trên người đối phương có chút ý vị giang hồ, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí nội liễm, trên thân có một khí chất quân nhân đặc biệt mà chỉ có trải qua biết bao kinh nghiệm sa trường, vô số hoàn cảnh ác liệt mới có thể ma luyện ra được,
Chỉ thấy Hoắc Thanh đầu tiên là rót cho bản thân một chén rượu, nếm thử hương vị, cảm thấy quả thật không tệ, lúc này mới không chút nào khách khí lấy hồ lô rượu ra rót đầy, ngẩng đầu thấy mọi người đều đang nhìn mình, ngại ngùng cười cười:
"Trong quân không thể uống rượu, Hoắc mỗ lại đặc biệt thích thứ này, nhờ vào đó mà lúc xuôi nam, cũng coi như qua cơn nghiện rượu, đã để Ma Hoàng đại nhân cùng tiểu Cửu cô nương chê cười."
Doanh Trinh cười nhạt một tiếng: "Người mê rượu là tiêu sái nhất, Hoắc Tướng quân cứ việc uống là được, "
"Đa tạ, "
Thanh Uyển thì lại lắc đầu, nàng đã không biết nói gì Hoắc Thanh nữa.
Lúc này, Doanh Trinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm không sao đen nhánh, kỳ quái nói:
"Một con chim ưng đã ở trên không xoay vòng thật lâu, nó tựa hồ là đang tìm ai?"
Ánh mắt của mọi người cũng theo đó ngẩng đầu nhìn lên,
Chỉ có Hoắc Thanh cùng Thanh Uyển tại trong mơ hồ nhìn thấy một điểm đen đang xoay quanh trên bầu trời đêm,
Hoắc Thanh vội vàng đứng dậy bước ra ngoài đình, trong miệng phát ra từng tiếng huýt sáo,
Chỉ chốc lát, theo một tiếng đập cánh, một con chim ưng hình dáng có chút hung mãnh đáp lên trên cánh tay Hoắc Thanh đưa ra, hắn lấy ra một cuộn giấy buộc dưới chân nó, sau đó đưa cánh tay lên, chim ưng vỗ cánh bay cao, biến mất trong đêm tối.
Lý Vấn đương nhiên biết chim ưng này là làm gì, chim này tốc độ cực nhanh, nhanh như thiểm điện, tầm bay lại cao không dễ bắt giữ, nhưng độ khó thuần dưỡng cũng là không nhỏ, cho nên số lượng có hạn, thường được dùng để truyền đạt chuyện quan trọng trong quân.
Hoắc Thanh đưa lưng về phía đám người, mở ra giấy quyển liếc qua, sau đó siết lòng bàn tay, cuộn giấy hóa thành tro bụi,
Lý Vấn ở trong đình hiếu kì hỏi: "Hoắc Tướng quân, phải chăng là có chuyện gì quan trọng?"
Hoắc Thanh nhíu mày trở về trong đình, thật lâu không nói gì,
Lý Vấn thấy thế, nói: "Đã là sự tình trong quân, vậy không cần phải nói ra."
Hoắc Thanh lắc đầu: "Tuy là đại sự, song cũng không phải là bí mật gì đó, công chúa cùng Ma Hoàng sớm muộn cũng sẽ biết, mạt tướng chỉ là nghi hoặc, tại sao ngay tại lúc này Hoàng Thượng lại làm ra quyết định như vậy?"
Lý Vấn nghe thấy có quan hệ với phụ hoàng mình, càng là sốt ruột, hỏi vội: "Rốt cuộc là chuyện gì? Phụ hoàng làm sao rồi?"
Hoắc Thanh cau mày nói: "Hoàng Thượng nghe lời đề nghị của Hàn các lão, phái Từ Lương cầm Hổ Phù chạy tới phủ Thái Nguyên, tiếp thu binh quyền của Hà Gian vương, lúc ấy Ninh soái không trong kinh, lúc này chắc hẳn cũng đã vào cung khuyên can Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban."
"Cái gì?" Lý Vấn nghe xong quá đỗi sợ hãi, đây đúng là một quyết định cực kì ngu xuẩn, hiện tại phụ hoàng mới vừa đăng ngôi đại bảo, liền muốn phái tâm phúc đến địa phương để tiếp thu binh quyền, hơn nữa còn là địa bàn của Hà Gian vương Lý Lệ, cử động ấy không khác gì tước bỏ thuộc địa, đó không phải buộc Hà Gian vương tạo phản sao?
"Hàn Hôn Hậu làm hại phụ vương ta, " Lý Vấn lúc này đã là hoa dung thất sắc, lòng nóng như lửa đốt hận không thể lập tức trở về kinh thành, nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, thứ nhất chạy về không kịp, thứ hai lời mình cũng chưa chắc đã có tác dụng, hiện tại tựa hồ chỉ có thể kỳ vọng phụ hoàng có thể tiếp nhận Ninh soái khuyên can.
"Công chúa chớ hoảng sợ, thứ nói Ninh soái đã đến, ngài ấy đã ra trách lệnh cho tất cả những ai ở gần tuyến đường hành quân của Từ Lương toàn lực cản nhánh nhân mã này của bọn họ lại, đợi Ninh soái xin thủ dụ của Hoàng Thượng rồi mới định đoạt, "
Lý Vấn sốt ruột nói: "Từ Lương là Đại tướng tâm phúc của phụ hoàng, nếu ta đi thì còn có thể, những người khác chỉ sợ không đủ phân lượng, khẳng định là ngăn không được."
Hoắc Thanh nói tiếp: "Sư huynh Hàn Lâm của ta hẳn là đang ở phụ cận Cán Châu, chắc hẳn cũng đã nhận được tin tức, suốt đêm bắc thượng có thể chặn đường trước khi nhóm Từ Lương đến Hà Gian, luận quân hàm Từ Lương không bằng sư huynh ta, huống chi tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không nhận, nếu Từ Lương hắn không ăn mềm vậy liền cho hắn ăn cứng, "
Thanh Uyển cùng Sở Thanh Thanh nghe mà không tiện chen lời,
Doanh Trinh nghe đến đó, cầm chén rượu lên uống một ngụm, rồi chầm chậm nói: "Bây giờ không phải là cơ hội tốt để tạo phản, Từ Lương dù cho có thể cầm Hổ Phù đến Thái Nguyên phủ, Lý Lệ cũng sẽ không làm gì hắn, ngược lại sẽ thành thành thật thật giao ra binh quyền. Hà Gian trong quân phó tướng, thiên tướng, giáo úy lớn nhỏ đều xuất từ Thiên Sách phủ, Từ Lương thượng nhiệm cũng bất quá chỉ là thùng rỗng thôi, chưa từng chiến trận mà đi làm chủ soái của mười vạn đại quân? Lý Duyện trong đầu là nghĩ gì vậy?"
Doanh Trinh là kẻ duy nhất dám gọi thẳng tục danh của Hoàng đế, nhưng Lý Vấn lại không để tâm, chỉ là cau mày nói:
"Cử động lần này rõ ràng là cực kỳ không ổn, làm vậy không nghi ngờ gì là hướng về phía Hà Gian vương nói rõ ta muốn tước quyền của ngươi, hơn nữa vị Vương thúc này của ta hùng tài vĩ lược, giỏi về ẩn nhẫn, chỉ có thể trấn an chứ không thể dùng sức mạnh, phụ hoàng lần này quá hồ đồ, "
Hoắc Thanh nói theo: "Tân triều vừa lập, lúc này thực sự không nên dấy can qua, đó chính là lý do tại sao Tần công ở phương bắc giao đấu với Đại Hạ quân đã chỉ thủ không ra, chính là sợ trong nước nổi lửa, phải để dành sức để dập lửa, theo mạt tướng thấy, Từ Lương đông tiến nắm giữ ấn soái không khác gì phóng hỏa, thế nhưng thánh chỉ đã hạ, sợ khó thu về, ai ~ "
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Việc này dễ xử lý, vậy liền để thánh chỉ biến mất, người cầm nó cũng biến mất, "
Hoắc Thanh lập tức sững sờ, giật mình nói: "Ý của Ma Hoàng là? Dứt khoát đem Từ Lương giết đi? Làm ra hủy thi diệt tích?"
Doanh Trinh gật gật đầu: "Ta nghĩ Ninh Mục có thể khuyên nhủ Lý Duyện, nhưng bảo hắn tự thu hồi ý chỉ do chính hắn hạ xuống, mặt mũi sẽ khó mà nén được giận, cho nên Từ Lương lần này chỉ có thể làm cái trung thần, "
Hoắc Thanh nghe xong hai mắt tỏa sáng, đột nhiên đứng lên, "Ma Hoàng nói không sai, muốn làm lắng lại việc này, chỉ có thể khi đạo thánh chỉ này chưa được hạ xuống. Hoắc mỗ sẽ lập tức Bắc thượng, hy vọng còn kịp, "
Doanh Trinh không nhanh không chậm cười nói: "Vậy ngươi không ngại chờ thêm một lát, "
Hoắc Thanh ngạc nhiên: "Vì sao?"
Doanh Trinh chỉ chỉ lên bầu trời, "Lại tới một cái, "
Hoắc Thanh quay đầu nhìn lên bầu trời, ngưng thần nhìn lên lại không thấy gì cả, thử thăm dò trong miệng phát ra tiếng huýt sáo, quả nhiên, nghe thấy trên không trung có tiếng chim ưng đáp lại,
Hoắc Thanh lập tức toàn thân kịch chấn, trong lòng không khỏi rét lạnh, ưng này bay cao có thể đạt tới trăm trượng, Ma Hoàng thản nhiên an tọa tiểu đình lại có thể nắm chắc đến rõ ràng, phần cảm ứng này quả nhiên là khủng bố đến cực điểm, không thẹn vì ba đỉnh núi võ đạo đương thời, à không, chỉ còn hai ngọn.
Gỡ cuộn giấy xuống, thả chim ưng đi, Hoắc Thanh thần sắc đờ đẫn ngồi trở lại chỗ ngồi,
Lý Vấn thấy bộ dáng hắn như vậy, bèn vội hỏi: "Trên thư viết nội dung gì?"
Hoắc Thanh lẩm bẩm nói: "Đoàn người một ngàn người của Từ Lương tất cả đều đã bị giết, lúc Hàn Lâm chạy đến, kẻ giết chỉ có một người mà lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, đồng thời để Hàn Lâm phụ trách hủy thi diệt tích."
"Giết người chính là ai?" Lý Vấn truy vấn.
Hoắc Thanh nhìn sang Doanh Trinh, thấp giọng nói: "Điện chủ Lâm Huy điện, Nữ Đế Giang Thanh Huệ."