Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 105 : Mấy người muốn tạo phản

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Con đường Từ Thanh Châu phủ đến thành Lạc Dương không phải xa một cách bình thường, phải xuyên qua ba đạo, đi qua mấy chục châu quận lớn nhỏ,
Doanh Trinh sở dĩ lựa chọn xe ngựa chậm chạp mà đi, cũng vì dọc đường muốn thưởng thức đất rộng của nhiều của Đại Chu triều, nó giống như một bàn món ngon mỹ vị, chậm rãi thưởng thức mới biết mùi vị bên trong, nuốt trọng vậy thì thà đừng ăn.
Sở Thanh Thanh cũng xác thực có lòng, chiếc xe ngựa kéo này là nàng chuyên môn tìm công tượng trong Thanh Châu phủ đặt làm, trong toa xe không gian rộng rãi, chia làm hai khoang, ở giữa có cửa gỗ ngăn cách, khoang đầu đặt vào một chút tạp vật cần thiết thường ngày, các loại vật dụng nấu ăn như nồi, bát, gầu, chậu, than củi, hỏa lô, đầy đủ mọi thứ, khoang thứ hai là chỗ nghỉ ngơi của Doanh Trinh, chiều dài đủ cho Doanh Trinh duỗi hết người, tứ phía cùng trần nhà đều có trải lông cừu, hai cái cửa sổ nhỏ ở hai bên, dưới mặt sàn còn trải hai tấm thảm lông gấu trắng, ngồi lên cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Xe ngựa của bọn hắn đã rời khỏi Thanh Châu được sáu ngày, trong thời gian này Thủy Tụ từng đưa tới một chút nước sạch, nói vài câu đơn giản xong liền rời đi.
Mấy ngày này một ngày ba bữa trên cơ bản đều là nguyên liệu nấu ăn sẵn có trên xe ngựa, không đủ liền bổ sung ở hương trấn phụ cận.
Hôm nay, xe ngựa chạy trên một con đường nhỏ trong Đan Hà sơn, nơi đây cấu tạo ngọn núi cực kỳ kỳ lạ, phơi bày bên ngoài vách đá đa số màu nâu đỏ, sườnđỏ vách đỏ đan xen khắp nơi, tổ hợp thành đủ loại hình dạng đặc thù trên mặt đất như hình bảo, hình trụ, hình tường, sơn nham hùng tráng vươn cao tầng tầng trùng điệp, rất là hùng vĩ.
Đan Hà sơn kéo dài mấy chục dặm, ngẫu nhiễn có một ít thôn xóm lẻ tẻ cư ngụ bên cạnh con suối, nước chảy nhà người, cuộc sống khá là thoải mái.
Đi đến lúc ban đêm, trên trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ tí tách, đây là trận mưa đầu xuân đến nay,
Thanh Uyển sớm đã quấn chăn mền nằm bên trong toa xe thiếp đi, Doanh Trinh thì ngại bên trong xe chật chội, đi ra đầu xe, ngồi xuống bên cạnh Sở Thanh Thanh, nước mưa bắn lên người hắn, hơi dính vào liền trượt xuống.
"Tìm một chỗ có thể tránh mưa đi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, đi cả ngày, ngựa cũng sắp chịu không được, "
Sở Thanh Thanh đứng lên, thắp thêm một chút dầu cho ngọn đèn bão trên xe, ánh sáng yếu ớt cũng chỉ đủ chiếu sáng khoảng cách một hai trượng phía trước,
"Dạ được công tử, thế nhưng màn mưa che khuất tầm nhìn, lại là đêm khuya, sợ là đi ngang chỗ tránh mưa cũng sẽ bỏ lỡ."
"Vậy thì dễ thôi, "
Vừa dứt lời, Doanh Trinh cả người đã bắn vào trong đêm tối,
Chỉ chốc lát, hắn liền trở về,
"Vòng qua sau ngọn tiểu phong này có một lối rẽ, rẽ vào sẽ có một ngôi miếu nhỏ cũ kỹ, đêm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đó."
Sở Thanh Thanh cau mày nói: "Miếu hoang trong núi, vậy chẳng phải để công tử hạ mình rồi?"
Doanh Trinh cười ha ha một tiếng, "Lấy đâu ra nhiều quy củ như vậy, "
...
Miếu nhỏ cũ nát đã lâu, hai cánh cửa lớn màu đỏ ngã sang một bên, trong sân cũng là hết sức hoang vu, cũng may mái nhà trong miếu chưa sụp xuống, mặc dù nhiều chỗ bị dột mưa.
Xa ngựa dừng lại, Thanh Uyển cũng tỉnh dậy, hỗ trợ Sở Thanh Thanh vào miếu nhóm lửa, bắc lên chậu than, nấu chút nước nóng,
Doanh Trinh thì rất hứng thú quan sát tình hình bên trong miếu, tượng thờ sơn thần đã là thiếu nửa bên, bệ cũng đã nghiêng, trong góc miếu phủ lên một chút cỏ khô, trên mặt đất cũng có vết tích của mấy đống lửa, xem ra từng có lữ nhân nghỉ chân ở đây,
Sở Thanh Thanh quét dọn ra một khối đất trống, lót lông cừu, sau đó ba người liền ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, chờ cho nước sôi lên,
Ngựa xe mệt mỏi, Thanh Uyển vẫn thấy rã rời, đi trên xe ngựa tròng trành ngủ đương nhiên không bằng mặt đất bằng phẳng, thế là nàng mang từ trên xe ngựa xuống một tấm thảm, nũng nịu xích lại gần Doanh Trinh, gối lên đùi của hắn ngủ thật say.
Sở Thanh Thanh ngồi cách đống lửa nhìn thấy cảnh tượng này của huynh muội bọn họ, lấy làm ghen tị,
Nàng làm sao không hy vọng được rúc vào trong một lồng ngực ấm áp đây? Đáng tiếc, ở lâu bên người Doanh Trinh, tầm mắt cũng trở nên cao đến lạ, luôn cảm giác vị hôn phu tương lai của mình làm gì cũng phải tốt bằng một nửa công tử mới được, còn về phần công tử, nàng đương nhiên sẽ không si tâm vọng tưởng.
Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ? Huống hồ là Sở Thanh Thanh đang độ tuổi dậy thì, chuyện xưa kể rất đúng, tuổi nào thì nên làm chuyện đó,
"Đánh xe có mệt không?" Doanh Trinh thấy đối phương ngây người nhìn chằm chằm đống lửa, bèn mở miệng hỏi.
Sở Thanh Thanh sững sờ, liền đó cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên không mệt, công tử ngài không biết, tiểu Thanh phiêu bạt giang hồ, ăn gió nằm sương trải qua thời gian cực khổ đã quen, bây giờ hầu hạ bên người công tử, thật sự đã phi thường hạnh phúc."
Doanh Trinh gật đầu cười: "Vậy thì tốt, "
Tiếp đến, hắn lông mày khẽ động, nói: "Có người đến, "
"Ừm?" Sở Thanh Thanh nghe hắn đột nhiên nói như vậy, hiếu kì xoay người nhìn về phía ngoài miếu, trừ tiếng mưa rơi, nào có bất kỳ động tĩnh gì?
Doanh Trinh cười nhắc nhở: "Còn sớm, "
"Ách..."
Sở Thanh Thanh lém lỉnh thè lưỡi, rót thêm một chén nước nóng nữa cho Doanh Trinh, cũng rót thêm cho mình một chén,
Một lát sau, bên ngoài cửa miếu quả nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân rất nhỏ, thanh âm giẫm trên bùn đất ẩm ướt, cộng thêm tiếng mưa rơi hỗn tạp, cơ hồ khó mà phát giác.
Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại bên ngoài cửa miếu, tựa hồ là chú ý tới xe ngựa đang đậu, kinh ngạc vì trong đêm khuya như vậy trong miếu lại còn có người,
Tiếp đến, tiếng bước chân vào sân, hai nam một nữ thân khoác áo tơi tiến vào trong miếu,
Một nam cầm kiếm, một nam vác côn, nữ tử thì không mang binh khí trên người, nam tướng mạo âm u, nữ xinh đẹp vũ mị,
Nhìn thấy đám người Doanh Trinh, ba người đều là lộ vẻ kinh ngạc, vốn cho rằng chỉ là thương khách bình thường tránh mưa trong miếu, ai ngờ lại là ba cái nhân vật như vậy.
Bất quá vẻ kinh ngạc trên mặt bọn họ chỉ thoáng qua liền biến mất, cũng không nói lời nào, mà là trực tiếp đi đến một góc khác ngồi xuống, sau khi nữ tử trong nhóm đó ngồi xuống, liền cởi áo tơi, trường sam màu tím sát người tôn lên dáng người linh lung của nàng, trông càng thêm bắt mắt, ánh mắt của nàng một mực di chuyển trên người Doanh Trinh, tựa hồ là rất ít gặp được nhân vật tuấn dật thoát tục như Doanh Trinh vậy,
Sở Thanh Thanh cũng không nhịn được liếc ba người một cái, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy đối phương không giống như loại lương thiện, bất quá nàng cũng không lên tiếng, nếu là lúc trước hành tẩu giang hồ lúc gặp được loại nhân vật này sẽ là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, hiện tại đó hả, hình như là người khác mới nên trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Ba người kia cũng một mực để ý đánh giá ba người Doanh Trinh, nam nho nhã tuấn dật, khí chất thoát tục, nữ mỹ lệ ôn nhu, không gì sánh được, hơn nữa ba thanh niên nam nữ này nửa đêm ở trong miếu đổ nát nơi này, vậy mà không hề có vẻ đề phòng, dáng vẻ khí định thần nhàn, tựa hồ lai lịch bất phàm,
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong miếu trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi thiêu đốt nổ "lốp bốp",
Nữ tử áo tím dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt, đứng lên cười ha hả đi tới, đôi mắt đẹp chớp liên tục nhìn về phía Doanh Trinh,
"Có thể xin công tử chén nước uống không?"
"Không thể!"
Doanh Trinh đang cầm một quyển « Sơn Hải Chí » trong tay yên lặng đọc lấy, nghe vậy liền khoát tay.
Nữ tử áo tím lập tức ngạc nhiên, không ngờ đối phương không thèm nhìn mình liền trực tiếp cự tuyệt, nàng cũng là không nổi giận, tiếp tục cười nói:
"Ta xem công tử giống như người trong giang hồ, không biết xuất thân nơi nào?"
Doanh Trinh để sách xuống, thoáng nghĩ ngợi, rồi ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Thiên Cơ các, "
"Phốc xuy ~ "
Sở Thanh Thanh ở một bên đã là che miệng bật cười thành tiếng,
Doanh Trinh thấy bộ dạng này như vậy, cũng là mỉm cười: "Tiểu Thanh cô cười cái gì? Bản công tử chẳng lẽ nói không đúng?"
Sở Thanh Thanh vội vàng nín cười khoát tay, "Đúng đúng đúng, công tử nói gì cũng đúng, " nhưng trên mặt nàng bộ dáng cố nhịn cười gần như đã phá hủy hình tượng của Doanh Trinh,
Nữ tử áo tím thấy hai người này đùa giỡn với nhau, hoàn toàn coi mình như không tồn tại, trong lòng không khỏi bực bội,
"Thiên Cơ các là thiên hạ kiếm đạo chính tông, các ngươi ngay cả một thanh kiếm đều không có, cũng dám giả mạo Thiên Cơ các?"
Doanh Trinh nhún vai nói: "Tin hay không là tùy ngươi, "
"Ha ha. . . . ." Nữ tử cười lạnh một tiếng, liếc mắt quan sát một thanh loan đao duy nhất bên cạnh cô gái đang nằm trên đất, nói:
"Người trong Thiên Cơ các, nô gia thật ra quen biết không ít, đã công tử tự xưng đến từ Thiên Cơ các, xin hỏi cao tính đại danh?"
Doanh Trinh không chút nghĩ ngợi thốt ra: "Bản nhân Diệp Huyền."
"Phốc xuy ~ "
Lúc này đến phiên Thanh Uyển nằm trong lòng Doanh Trinh bật cười thành tiếng,
Nha đầu này sớm đã tỉnh, chỉ bất quá vẫn luôn nhắm mắt nghe lén, cho tới giờ khắc này mới nhịn không được cười ra thành tiếng.
Doanh Trinh đưa tay véo lấy gương mặt mịn màng kiều mị đối phương, vờ cả giận nói:
"Hai người các ngươi đây là muốn tạo phản, "