Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 110 : Ngưu Ma Vương

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Từng sợi từng sợi linh khí từ trên thân con trâu xanh to được cọ rửa xuống, tụ hợp vào trong đầm nước, Doanh Trinh nhìn thấy rất rõ ràng, cá trong đầm này so nơi khác càng thêm béo tốt, nghĩ hẳn là vì con trâu xanh này thường tắm rửa ở nơi đây.
Cọ rửa thân thể cũng cọ ra linh khí? Mới biết linh giai của linh thú trâu xanh này cao hơn Kim Thiềm, thỏ trắng mà Doanh Trinh từng thấy qua nhiều hơn rất nhiều.
Doanh Trinh thấy tiểu đạo sĩ vẫn đang hiếu kì đánh giá mình, nói: "Tiểu đạo trưởng, chỉ ngươi và sư phụ sống chung một chỗ sao? Không có những người khác?"
Tiểu đạo sĩ gạt ra mấy sợi tóc còn ướt dính ở trên mặt, nhẹ gật đầu: "Ừm ừm, chỉ hai thầy trò chúng ta, ngày thường cũng không thường gặp người sống, nhiều nhất chính là hai ông cháu thợ săn Lí Tam gia bọn họ, dù sao trong núi dã thú đông đúc, người bình thường là không dám thoát ly đường đi."
Nói tới chỗ này, tiểu đạo sĩ vẫn là thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm Doanh Trinh, hắn đang tò mò, vì sao nước mưa rơi vào trên thân người này liền tự động trượt xuống, không mảy may thấm ướt.
Doanh Trinh nói tiếp: "Đã là dã thú đông đúc, tiểu đạo trưởng chẳng lẽ không sợ ư?"
Tiểu đạo sĩ lắc đầu, đưa tay chỉ vào trâu xanh lớn dưới thác nước, "Đương nhiên không sợ, Ngưu Ma Vương thế nhưng là vạn thú chi vương bên trong Đan Hà Sơn này, bất luận loại mãnh thú nào ngửi được khí tức của nó, sẽ trốn càng nhanh càng tốt, chỉ cần đi theo Ngưu Ma Vương, liền có thể hoành tẩu trong núi này."
"Vạn thú chi vương?"
Doanh Trinh nghe xong có phần hơi kinh ngạc, ánh mắt lại rơi lên người con trâu xanh đó, dò xét tỉ mỉ một phen, trừ cái đầu phải lớn hơn gần gấp đôi so với trâu xanh bình thường ra, những cái khác dường như cũng nhìn không ra có gì đặc biệt a, thể trạng to lớn như cự thú, phần lưng rộng phẳng, thể mao thưa thớt, hai cái sừng thô to hình ván kéo dài từ trán hướng ra ngoài thành nửa vầng trăng, rất là hùng vĩ đẹp mắt.
"Ừm?"
Doanh Trinh bỗng nhiên trong lòng khẽ máy động, hai mắt nheo lại, nhìn kỹ một chút, lúc này mới phát hiện giữa trán trâu xanh dường như nhô lên một khối, giống như sừng non, nếu không nhìn kỹ thì thật không dễ dàng phát hiện.
Trâu ba sừng? Đây là?
Doanh Trinh hồ nghi nhìn về phía tiểu đạo sĩ, hỏi: "Tiểu đạo trưởng, con trâu xanh này của người là từ đâu tới vậy?"
Tiểu đạo sĩ cười ha ha một tiếng, đặt mông ngồi tại trên tảng đá lớn, nói: "Nghe sư phụ ta nói, thời điểm lão nhân gia ông ta nhập môn, Ngưu Ma Vương đã ở đó, lúc sư phụ của lão nhân gia ông ta nhập môn, Ngưu Ma Vương cũng ở đó, lúc sư phụ của sư phụ của lão nhân gia ông ta nhập môn, Ngưu Ma Vương hình như cũng ở đó, cho nên ta cũng không biết nó từ đâu tới."
Doanh Trinh nghe xong trong lòng càng là giật mình, truy vấn: "Nói như vậy, số tuổi của con Ngưu Ma Vương này cũng không nhỏ à, "
Tiểu đạo trưởng nhẹ gật đầu, "Còn không phải sao. Nghe sư phụ nói, Ngưu Ma Vương ước chừng khoảng hai ngàn tuổi, "
Lúc này đến phiên Doanh Trinh hít sâu một hơi, một con trâu sống hai ngàn năm, đó là trâu sao?
"Tiểu đạo trưởng, trâu xanh này của ngươi, sẽ không phải là tê giác đại vương, con trâu xanh sừng ván mà Thủy tổ đạo môn cưỡi đó chứ?"
"Không sai!" Tiểu đạo trưởng thốt ra.
Doanh Trinh lập tức sững sờ, lúc đầu hắn nói câu đó có phần nói đùa, ai ngờ nhận lại là một cái kết quả khẳng định, có thần kỳ như vậy sao?
Mà lại trong lòng của hắn có thể xác định, cái này tiểu đạo sĩ tuyệt đối không có nói sai.
Nếu như lai lịch của con trâu xanh này thật lớn như vậy, làm sao lại nằm trong tay đôi sư đồ này vậy?
Doanh Trinh vờ tùy ý thuận miệng hỏi một câu: "Không thể nào, đường đường tê giác đại vương làm sao lại ở trong Liên Hoa tông chứ?"
"Sao lại không thể? Nó vốn là ở Liên Hoa tông có được chưa?" Vừa mới nói xong, tiểu đạo trưởng đột nhiên tỉnh ngộ, thần sắc hốt hoảng che miệng, bộ dáng ngây thơ đáng yêu,
"Ai nha, ngươi dụ ta, ngươi thật là người xấu."
"Ha ha ~ "
Doanh Trinh bật cười lớn, "Tiểu đạo trưởng không cần để bụng, bản nhân chỉ là mộ danh Liên Hoa tông đã lâu, cũng không có tâm tư khác."
Tiểu đạo trưởng cúi đầu trầm mặc hồi lâu, ánh mắt hồ nghi nhìn Doanh Trinh,
"Chuyện đó là thật? Vậy ngươi nhưng phải đáp ứng ta là ngàn vạn lần sẽ không nói ra, này ~ chủ yếu là trong đạo môn thường có người tới tìm sư phụ ta, vì chịu không nổi phiền phức, nên sư phụ liền dẫn ta nhiều lần dời nhà, bây giờ thật không dễ để bọn họ cho rằng chúng ta không ở trong Đan Hà Sơn này, chúng ta cũng được thanh tĩnh, ngươi ngàn vạn lần không thể bại lộ chúng ta đấy, "
Doanh Trinh cười ha hả nói: "Yên tâm yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, đúng rồi, tiểu đạo trưởng tên gọi là gì vậy?"
"Ta gọi Doãn Hỉ, vị đại ca này thì gọi là gì đây?"
"Ta gọi Doanh Trinh, "
"Doanh Trinh? Bây giờ trên đời này còn có họ Doanh?"
"Đúng vậy a, "
"Được rồi, ta nhớ kỹ, nếu có người lại tìm tới thầy trò chúng ta, vậy ắt sẽ là ngươi tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, "
Nụ cười trên mặt Doanh Trinh càng là xán lạn, "Có thể!"
Lúc này, Ngưu Ma Vương tựa hồ cũng tắm rửa xong, cất bước từ dưới màn nước đi ra, linh khí quanh mình lập tức biến mất.
Trên mũi của nó gắn một cái khoen bạc, trên khoen bạc buộc lấy một sợi dây thừng,
Doãn Hỉ từ trên tảng đá nhảy vào trong đầm, vớt ra đầu kia của sợi dây thừng, quay lại cười cười với Doanh Trinh,
"Được rồi Doanh đại ca, chúng ta phải đi đây, gặp lại, ngàn vạn nhớ kỹ phải giữ bí mật cho chúng ta đấy nhé, "
Kỳ thật Doanh Trinh rất muốn cùng hắn đi xem chỗ bọn họ ở một chút, gặp vị sư phụ kia của hắn một chút, nhưng lại cảm thấy cử động lần này rất là đường đột, nên cũng không nói ra miệng, chỉ là gật đầu cười,
"Yên tâm, ta sẽ không nói ra."
Doãn Hỉ cười hì hì hướng về phía hắn phất phất tay, sau đó cứ như vậy dắt Ngưu Ma Vương, biến mất vào trong lòng chảo sông.
. . .
Doanh Trinh nhìn theo thân ảnh một người một trâu dần dần biến mất, đột nhiên trong lòng khẽ động.
"Không được!"
Vừa mới chỉ lo cùng Doãn Hỉ nói chuyện phiếm, tuyệt không thả ra thần thức, lúc này thần thức thả ra định khóa lại vị trí xe ngựa bây giờ, lại phát hiện xe ngựa đã dừng, ngoại trừ Thanh Uyển và tiểu Thanh ra, lại còn xuất hiện thêm khí tức một người, một đạo khí tức hết sức đáng sợ.
Doanh Trinh không dám chậm trễ, lập tức phi tốc trở về,
. . .
Xe ngựa cứ như vậy đột ngột dừng lại giữa đường, Sở Thanh Thanh nằm sóng xoài bên trong khoang đầu xe, hoảng sợ mở to hai mắt, tình huống của Thanh Uyển cũng giống như vậy.
Trên mui xe ngựa, ngồi một vị thiếu nữ đeo kiếm, nàng lúc này hai tay chống trên nóc toa xe, cặp đùi ngọc thon dài đặc biệt bắt mắt đung đưa trên không, đang nhìn về hướng của Doanh Trinh mỉm cười duyên dáng.
Doanh Trinh dừng lại trên tán cây một gốc cổ thụ trước người nàng, nhíu mày nhìn vị thiếu nữ tuyệt sắc mà tư sắc còn muốn hơn Tưởng San mấy phần,
Nàng này thân mặc nam trang, một thân trường sam tuyết trắng cổ hồng, tóc kéo lên đỉnh cột lại thành búi, eo quấn đai ngọc, da thịt trắng hơn tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, trên mũi điểm một nốt ruồi nhỏ xinh xắn, trông tựa tiên tử lạc vào trần gian.
Nàng này có thể nói là đệ nhất tuyệt sắc mà Doanh Trinh được nhìn thấy cho đến nay, đồng thời cũng là người có tu vi mạnh nhất mà hắn gặp phải, bởi vậy, thân phận của người đến gần như đã được hé lộ.
Nữ tử cười hì hì nhìn Doanh Trinh, mở miệng trước,
"Ồ, Doanh đệ còn rất nhàn tình nhã trí nha, ung dung thảnh thơi ngồi xe bắc thượng, bên cạnh còn có hai tiểu mỹ nhân làm ấm chăn, quả thật là có mới nới cũ a."
Doanh Trinh không khỏi thầm cười khổ, đây thật đúng là không muốn đụng vào ai, thì hết lần này tới lần khác sẽ gặp phải,
"Đừng hồ nháo nữa, cô hãy giải huyệt đạo cho các nàng ấy trước, "
Khương Bái Ninh cặp mày thanh tú dựng lên, một đôi mắt đẹp trừng nghiêng Doanh Trinh, "Chàng nói đùa gì thế, trong mắt ta hai kẻ này đã là người chết, chàng cũng biết, chàng ngăn không được ta, "
Doanh Trinh cũng không muốn Thanh Uyển và tiểu Thanh chịu phải tổn thương, nghe vậy liền trầm giọng nói:
"Đó là sư muội Uyển nhi và tỳ nữ tiểu Thanh của ta, cô đối xử với các nàng ấy như thế nào, ta sẽ đối xử với cô như vậy."
"Hở?"
Khương Bái Ninh trên ngọc dung hiện ra một vòng hồ nghi, bộ dáng cực kỳ xinh xắn động lòng người, tựa hồ bất kỳ biểu lộ gì chỉ cần xuất hiện trên khuôn mặt nàng, đều sẽ khiến người ta lưu luyến quên lối về, hận hình tượng tươi đẹp như thế không thể dừng lại mãi mãi trong mắt,
Từ bên trong đến bên ngoài, nàng này đều có một loại mị lực đặc biệt mê người.
"Thật hay giả vậy? Các người đã lên giường với nhau chưa?"