Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 112 : Khương Bái Ninh

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Tốc độ của hai người cực nhanh, như điện quang lưu tinh, xuyên qua khu rừng rậm nguyên thuỷ này, vượt qua khe sâu vách đá như giẫm trên đất bằng.
Chỉ trong thời gian một chén trà, hai người đã phóng đi ngoài ba mươi dặm.
Khương Bái Ninh cảm ứng được Doanh Trinh ở ngay sau lưng, đường cong trên khóe môi càng lúc càng lớn, thế nhưng nàng lại phát hiện đối phương thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với mình, cũng không có vượt lên, thế là bèn cố ý giảm dần tốc độ,
Ai ngờ bên này nàng chậm đi, Doanh Trinh cũng chậm theo, không vượt quá giới hạn,
Lần này Khương Bái Ninh cũng không làm nữa, thân hình đang lao nhanh bất chợt dừng ngay lại, giống một cây cờ cắm thẳng xuống tại chỗ, gương mặt xinh đẹp hiện đầy sương lạnh, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Doanh Trinh đang từ từ bay tới.
Doanh Trinh nhẹ nhàng đáp xuống đất, chậm rãi dạo bước đi tới,
Khương Bái Ninh chu cái miệng chúm chím, bất mãn nói: "Chàng rốt cuộc là thế nào? Cách ta xa như vậy, Ninh nhi đã làm cho chàng chán ghét đến như vậy ư?"
Doanh Trinh đột nhiên dừng bước, hai tay xòe ra cười nói: "Ta cũng đâu có nói ghét cô, đúng rồi, rốt cuộc thì cô muốn đi đâu?"
Khương Bái Ninh thấy đối phương tới trước người mình ba trượng liền dừng lại, lông mày nhướng lên, ưỡn ngực thách thức đi về phía Doanh Trinh,
Doanh Trinh lập tức ngạc nhiên, trơ mắt nhìn đối phương tới càng lúc càng gần, gần hơn, gần hơn, Khương Bái Ninh tựa hồ hoàn toàn không có ý dừng lại, cho đến khi còn cách người Doanh Trinh một bước, Doanh Trinh rốt cuộc tự động lui lại một bước.
Đúng lúc này, Khương Bái Ninh chợt tiến về phía trước một bước, nhảy vào trong ngực của hắn, lập tức khiến Doanh Trinh trở tay không kịp.
Doanh Trinh chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, không biết làm gì đành giang rộng hai tay ra, người ngọc sà vào lòng, một mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền vào trong mũi,
Hơi cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy cần cổ với làn da trắng hơn tuyết của Khương Bái Ninh, nàng ta lúc này đang nhắm mắt rúc vào ngực mình, cặp mi dài khẽ run run, trên đôi tai ngọc linh lung có một lớp lông măng nhỏ xíu, mũi ngọc tinh xảo, môi son mắt phượng, toàn bộ khuôn mặt tinh xảo đến tột đỉnh,
Trái tim của Doanh Trinh nhảy thình thịch, mặc dù hắn đã dưỡng thành công phu trấn định khá tốt, lúc này cũng không biết làm thế nào cho phải,
'Đẩy nàng ấy ra?'
Doanh Trinh rất do dự, cảm thụ được sự mềm mại ấm áp cọ sát trước ngực, lâm vào trầm mặc.
Hai tay Khương Bái Ninh ôm chặt lấy Doanh Trinh, đôi ngọc thủ nắm lấy lưng áo hắn, như thể sợ đối phương sẽ chạy mất vậy,
Trong nhất thời, mưa phùn ập tới, dưới tán cây cổ thụ, cả hai không không nói một lời.
Đây là đầu Doanh Trinh nhìn thấy Khương Bái Ninh, nhưng câu chuyện về mình và nàng ấy lại đã nghe qua rất nhiều lần, cho nên từ đầu đến cuối mới không đẩy nàng ấy ra.
Tiểu Ma Hoàng trẻ tuổi bước vào giang hồ, liền dấy lên hàng ngàn cơn sóng,
Trong thiên hạ, vô số thanh niên nhiệt huyết đều muốn đánh bại vị thái tử Ma giáo được xưng tụng là cổ kim đệ nhất võ đạo thiên tài này, hầu như vô luận là thanh niên tài tuấn của Phật, Đạo, Nho, hoặc là bạch đạo, Ma Môn, triều đình, đều coi hắn là mục tiêu cuối cùng.
Mà lúc đó Doanh Trinh cũng không lạm sát, gặp phải người khiêu chiến, đánh bại liền sẽ dừng tay, quen biết Khương Bái Ninh cũng là khi hắn du lịch giang hồ. Câu chuyện được lưu truyền rộng rãi nhất về hai người bọn họ chính là câu chuyện Khương Bái Ninh độc sấm Quang Minh đỉnh, kiên cường đòi gả cho Doanh Trinh.
Nàng cũng là nữ tử duy nhất từng có quan hệ tình lữ với Doanh Trinh mà nhân thế biết đến. Nhưng bây giờ Doanh Trinh đương nhiên sẽ không suy nghĩ như vậy, dù sao thì hắn biết tối thiểu còn có một Tưởng San.
Đối với những gút mắc tình cảm này, Doanh Trinh không cảm thấy đó là diễm phúc vô biên như đại đa số nam nhân khác, dù sao Doanh Trinh này cũng không phải là Doanh Trinh kia, hắn hiện tại cảm thấy, tình cảm vẫn nên chuyên tâm mới tốt.
Về phần xử lý những cục diện rối rắm này thế nào, hiện tại trong lòng Doanh Trinh cũng không có ý tưởng gì.
Kẻ si tình, là không đáng bị phụ lòng nhất. Doanh Trinh cũng không muốn tạo thành tổn thương lần thứ hai cho đối phương, cho nên cho tới nay đều không muốn đụng phải nàng, kết quả người ta lại tới cửa tìm mình.
Lúc này, Doanh Trinh chỉ cảm thấy cần cổ nóng lên, mấy giọt lệ nóng hổi lăn xuống vạt áo hắn,
Khương Bái Ninh vẫn mắt hoa nhắm chặt, thần tình ai oán, kinh diễm đủ để mê đảo bất cứ nam nhân nào, môi đào hé khẽ, mở miệng nỉ non:
"Sau trận chiến ở Minh Kính Hồ, vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại chàng, lúc ấy Ninh nhi đã nghĩ trong lòng, như vậy cũng tốt, khỏi mỗi ngày phải nhớ nhung đến kẻ phụ tình là chàng đây,
Mãi về sau, tin tức chàng chỗ Thanh Châu phủ truyền khắp thiên hạ, biết được tin ấy, Ninh nhi hạnh phúc không biết bao nhiêu. Ninh nhi cơ hồ lập tức muốn khởi hành đi tìm chàng, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được. Ninh nhi không ngừng tự nhủ với lòng mình, là chàng phụ Ninh nhi, nên chàng hẳn phải đến tìm Ninh nhi, chứ không phải là Ninh nhi đi tìm chàng,
Ninh nhi buộc bản thân mình kiềm nén xúc động đi tìm chàng, song càng làm vậy, trong đầu lại càng khắc khoải tưởng nhớ đến chàng, lúc đó Ninh nhi đã nghĩ, chỉ cần chàng gửi một phong thư, hoặc cho người mang tin đến Khương phiệt, Khương Bái Ninh ta nhất định sẽ lập tức xuôi nam tìm chàng. Thế nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Về sau, nghe nói chàng đánh với Tống Lệnh Huy một trận xong liền rời khỏi Thanh Châu, lúc ấy Ninh nhi đã rất lo, bởi vì Ninh nhi sợ sẽ lại mất đi tin tức của chàng,
Cuối cùng, Ninh nhi đã thuyết phục chính mình, dẹp bỏ sự cao ngạo đáng thương trong lòng, xuôi nam tìm chàng."
Nói đến đây, Khương Bái Ninh đã là khóc không thành tiếng, lệ nóng như châu ngọc đứt dây, thấm đẫm toàn bộ khuôn ngực Doanh Trinh.
Trái tim Doanh Trinh đập như cuồng loạn, hắn vốn cũng không phải là kẻ vô tình, nghe xong những lời này của Khương Bái Ninh, nội tâm cũng bị xúc động, nhưng hắn cũng biết, mối thâm tình của đối phương là dành cho giáo chủ Doanh Trinh trước đây, chứ không phải với mình,
Doanh Trinh vỗ nhẹ lên tấm lưng trắng của đối phương, an ủi:
"Được rồi, hết thảy đều đã qua, "
Khương Bái Ninh giữa hàng chân mày khẽ động, ngọc thủ đẩy trước ngực Doanh Trinh, để mình rời khỏi lồng ngực của hắn, ngẩng đầu chớp mắt nhìn trời, lau vệt nước mắt trên khuôn mặt, cười nói:
"Cũng phải, từ sau Quang Minh đỉnh, kỳ thật chúng ta đã kết thúc, bất quá chàng cũng đã biết, Ninh nhi rất là cố chấp, đã quyết định một người, thì cả đời sẽ không thay đổi."
Doanh Trinh nhịn không được bật cười: "Ninh nhi vẫn bướng bỉnh như vậy."
Khương Bái Ninh khoát tay, "Được rồi được rồi, không nói những thứ này nữa, chỉ làm thương cảm thêm, lần này chàng bắc thượng là muốn đi đâu?"
Doanh Trinh trả lời không chút suy nghĩ: "Lạc Dương!"
Khương Bái Ninh như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, "Vậy Hành Giả đường chàng sẽ mặc kệ? Cái tên Phong Băng đó lá gan thật lớn, dám ám sát cha ta, kiếm tiền kiếm đến không cần mạng nữa, Ninh nhi vẫn là lần đầu thấy, có muốn Ninh nhi nói hộ chàng một chút không?"
Doanh Trinh cười ha hả nói: "Hành Giả đường cuối cùng vẫn người của ta, Ninh nhi không ngại bán chút mặt mũi cho ta mà bỏ qua bọn chúng chứ? Ngày khác Doanh Trinh tất có hồi báo, thế nào?"
Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi, liền nói ra những lời ấy, chỉ cảm thấy thời khắc này đối phương cho hắn một cảm giác quen thuộc và thân thiết không hiểu thấu, tựa hồ như đã quen biết tự rất rất lâu rồi,
Câu trả lời đó cơ hồ được thốt theo bản năng, cũng khiến trong lòng Doanh Trinh rất là hồ nghi, chẳng lẽ tất cả những ký ức từng có đều chỉ là giấu ở nơi sâu trong đầu mình, cho đến khi bị một sự vật nào đó xúc động, nó mới có thể nổi lên một lần nữa?
Cảm ngộ lần này cũng khiến Doanh Trinh không khỏi mừng rỡ, đây hẳn nên tính là một tin tức tốt a?
Khương Bái Ninh nghe xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Doanh Trinh, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ, trong con ngươi linh quang lấp lóe, tựa hồ đang có ý tưởng quỷ quái gì,
"Đây chính là chàng nói, chàng đừng hối hận, "
Doanh Trinh nhún vai nhếch miệng: "Thôi được, tốt hơn là ta hối hận vậy."
"Không được! Quân tử nhất ngôn, "
Khương Bái Ninh tiến lên nắm lấy tay Doanh Trinh, "đôi thỏ trắng" khinh người ép sát vào trên cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Ninh nhi sẽ không làm khó chàng, đi thôi, giúp Ninh nhi cùng đi đến một chỗ, sau khi chuyện thành công, Ninh nhi cam đoan Hành Giả đường một cọng lông cũng sẽ không thiếu."