Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 114 : Cút ra đây cho ta

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Vị Tà Linh Hằng Tuyên mà Khương Bái Ninh nói tới, Doanh Trinh đương nhiên biết là ai,
Đương sơ hắn từng đặc biệt bỏ công sức nghiên cứu người trong Thánh Môn, tự nhiên cũng liền có ấn tượng khắc sâu với nhân vật đại danh đỉnh đỉnh này, tu vi của người này ước chừng tầm Thoát Thai Cảnh đại viên mãn, nhưng sở trường về "Độn" thuật, trên cơ bản đối đầu với bất luận cường giả Vô Vi cảnh nào, đều có cơ hội sống sót, cho nên được người ta gọi là Bất Tử Tà Linh.
Doanh Trinh và hắn chưa từng gặp nhau, Thủy Tụ từng nói qua, sự tình trong Thánh Môn, phần lớn thời gian là do đại tỷ Giang Thanh Huệ xử lý, điều đó cũng khiến cho sự uy hiếp của Giang Thanh Huệ với Thánh môn lờ mờ có xu hướng cao hơn Doanh Trinh, đương nhiên, hiện tại lại mọc ra thêm một Tà Đế Khổng Uyên.
Người trong Thánh Môn hành sự thần bí dị thường, cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, cũng chỉ có người trong Thánh môn mới biết đối được tích lẫn nhau, có điều Thủy Tụ nhưng chưa hề nhắc cho Doanh Trinh, vị Hằng Tuyên này vậy mà lại ở trong một quỷ thị làm Quỷ Vương.
Loại quỷ thị này bởi vì đồ vật bán ra phần lớn không cách nào dùng kim tiền để đánh giá, trong đó chiếm đa số là lấy vật đổi vật, tăng thêm vật hi hữu thế gian khó tìm, cho nên cũng liên lụy đến không ít lợi ích.
Cơ hồ là thế lực khắp nơi đều ngấp nghé, ai không muốn chiếm hết bảo bối làm của riêng chứ?
Đã tồn tại được ắt phải có lý lẽ của nó, loại thị trường đặc thù này trên Đại Chu triều có hơn tám chỗ, hơn nữa đến nay vẫn chưa có phe thế lực nào rung chuyển được, là bởi vì có sự tồn tại của Quỷ Vương.
Kẻ làm Quỷ Vương, hoặc là khéo léo có quan hệ cùng các phương, hoặc là có thực lực mạnh mẽ đến không ai dám tùy tiện động tới, hiển nhiên Hằng Tuyên là thuộc về kẻ sau.
Khương Bái Ninh đối với nơi này rất là quen thuộc, có thể nhìn ra không phải là đến lần đầu, bởi vì Doanh Trinh phát hiện nơi này không ít chủ nhân các cửa hàng trông thấy nàng đều sẽ rất cung kính chào hỏi,
Đương nhiên, ánh mắt của những người này cũng sẽ tiện thể nhìn về phía Doanh Trinh, bọn hắn tựa hồ cũng đang nghi ngờ, từ lúc nào vị phiệt chủ tân nhiệm của Khương phiệt này lại có nhân tình mới rồi? Chẳng phải nàng ta nói không phải Ma Hoàng sẽ không gả sao?
Doanh Trinh thấy Khương Bái Ninh dọc theo sạn đạo một đường hướng lên, hình như có cô mẫuc đích, trên đường đối tất cả trong cửa hàng thương phẩm đều hoàn toàn không có hứng thú, rốt cuộc nhịn không được hiếu kì hỏi:
"Không phải là Ninh nhi muốn dẫn ta đi gặp Hằng Tuyên đó chứ?" Khương Bái Ninh đi ở phía trước giơ ngọc thủ lên, cũng không quay đầu lại, "Chúc mừng, đoán đúng rồi."
"Ha ha. . ."
Doanh Trinh cười nhạt một tiếng, đột nhiên dừng lại, cứ như vậy đứng trên sạn đạo, trầm giọng nói:
"Nếu cô không nói rõ ràng cho ta biết, ta cũng sẽ không đi với cô."
Khương Bái Ninh thấy hắn dừng lại, biểu lộ tựa hồ còn có chút tức giận, cười hì hì quay người đi trở về, đương nàng nhìn thấy sạn đạo trên thỉnh thoảng có người vụng trộm nhìn về phía bọn hắn, đôi mi thanh tú cau lại, quát lạnh một tiếng:
"Ai lại dám nhìn lén, ta sẽ móc mắt hắn ra."
Một tiếng quát uy hiếp trần trụi này của nàng, quả nhiên hiệu quả rõ rệt, tất cả mọi người trong cùng một lúc ngoảnh mặt đi, nên làm cái gì làm cái đó, cho dù là giả vờ giả vịt cũng không dám tiếp tục nhìn lén, dù sao bọn hắn cũng biết, vị nữ tử áo trắng dung mạo như thiên tiên có thể khiến tất cả nam nhân chảy nước miếng này, không phải ai cũng có thể chọc nổi.
Khương Bái Ninh đi đến bên cạnh Doanh Trinh, chống tay lên bờ rào chắn sạn đạo, ngắm nhìn cửa hàng sạn đạo đèn đuốc sáng trưng trên vách đá đối diện, vừa cười vừa nói:
"Đừng nóng giận mà, Ninh nhi nói cho chàng có được không? Chàng có từng nghe nói đến tiền Lễ bộ Thượng thư, Địch nông Địch đại nhân bao giờ chưa?"
Doanh Trinh lúc đầu cũng không có thật sự tức giận, chỉ bất quá không không nguyện ý mơ hồ theo đối phương đi, nghe vậy nhẹ gật đầu nói:
"Có nghe, dường như ít năm trước vị đại nhân này đã phạm vào tội gì đấy, bị Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn sung quân lưu vong, làm sao? Ninh nhi đột nhiên nhắc đến ông ta làm gì?"
Khương Bái Ninh thở dài một tiếng, yếu ớt nói:
"Địch đại nhân chính là cô trượng của Ninh nhi, bốn năm trước trong triều có người tố giác ông ấy, nói đại nhân người phê phán toàn thiên điển tịch « Tứ Bách Tự Chân Ý » của đạo môn đều là lời nói rỗng tuếch, nói thánh nhân gì nghe xong cũng mơ hồ, Nhân Hoàng sùng đạo, sau khi nghe nói vậy đương nhiên lôi đình đại phát, lại thêm thủ phụ Hàn Cảnh Tông bỏ đá xuống giếng nói gì mà Địch đại nhân đây là bất kính với thánh nhân,
Nhân Hoàng dưới cơn nóng giận đã đày một nhà hơn ba trăm người nhà cô trượng ta sung quân Nam Hoang, trong tộc ta nhận được tin tức liền lập tức phái ra hơn trăm cao thủ tụ hợp với một nhà cô trượng, mặt khác thì bỏ ra trọng kim khai thông trên triều đình, hy vọng có thể tội lớn hóa nhỏ, tội nhỏ hóa không,
Không ngờ đội xe vừa đến Ba Thục đột nhiên tin tức bặt tăm, phụ thân đại nhân phát giác không ổn, tự mình dẫn người chạy tới, lại phát hiện hài cốt của đội xe cùng thi thể một nhà của dượng trong lũng sông trên một quan đạo khác,
Phụ thân đại nhân và cô cô mẫu có tình cảm rất tốt, lúc ấy hay tin tất nhiên bi thống vạn phần, nhưng khi phụ thân kiểm tra kỹ lưỡng thi thể về sau, lại phát hiện trong hơn ba trăm nhân khẩu Địch gia và một trăm mười hai cao thủ của Khương phiệt tùy hành, duy chỉ có thi thể của biểu tỷ ta là Địch Tiểu Bắc là không thấy."
Doanh Trinh đứng cạnh cau mày nói: "Gần vua như gần cọp, từ xưa đều vậy, người cô trượng đó của cô cao cư nhất phẩm, vậy mà không hiểu được đạo lý họa từ miệng mà ra à? Sau đó thì sao? Chuyện này thì có quan hệ gì có với Hằng Tuyên?"
Khương Bái Ninh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Cô trượng của Ninh nhi không phải không hiểu đạo làm quan, chỉ bất quá Nhân Hoàng một ý tu huyền, mọi việc trong triều đều từ nội các lục thần nắm giữ, chính lệnh không thông, tốt khoe xấu che, Hoàng đế không biết nỗi khổ nhân gian, những lời khuyên can của bề tôi đều không thể lọt vào trong tai Nhân Hoàng, lúc này mới quá lời phê phán đạo môn dao động giang sơn, ai ~~ những thứ tranh đấu trong triều đình này Ninh nhi cũng không hiểu, không nói cũng được,
Đúng ba tháng trước, Hằng Tuyên đột nhiên tuyên bố đại hôn, trong cùng ngày cưới từng có người trong sát na khăn đỏ của tân nương được vén lên đã nhìn thấy trên mi tâm và dưới hai vành tai nàng đều có một chấm ruồi son, mà biểu tỷ Địch Tiểu Bắc của ta đúng là như vậy,
Thế là Ninh nhi liền bốn phía nghe ngóng tìm kiếm chỗ quỷ thị này, muốn đích thân đến nhà tìm Hằng Tuyên, ai ngờ khi tìm được hắn, Ninh nhi còn chưa nói gì hắn đã động thủ trước, ta dù thắng một bậc, nhưng cũng không làm gì được hắn, người này độn thuật có một không hai thiên hạ, Ninh nhi rõ ràng mạnh hơn hắn không ít nhưng cũng không cách nào chế trụ, vừa vặn lúc này lại biết được tung tích của Doanh Đại giáo chủ chàng, Ninh nhi liền tạm thời đem gác việc này lại, dù sao trong lòng Ninh nhi không có gì quan trọng hơn chàng."
Doanh Trinh cười nhạt một tiếng, trong lòng cũng đại khái minh bạch tại sao nàng ta phải mang mình tới nơi này,
"Cô là muốn để ta nói chuyện với Hằng Tuyên, hay là mời biểu tỷ ra, hỏi một chút về chuyện cả nhà Địch gia bị sát hại ở Ba Thục lúc trước?"
Khương Bái Ninh gật đầu nói: "Không sai, chàng là Thánh Chủ Ma Môn, Hằng Tuyên không dám không gặp chàng, Ninh nhi cũng muốn tra ra rõ ràng chân tướng sự tình Ba Thục năm đó, lấy làm kết thúc, nhằm an ủi cô trượng cô cô mẫu trên trời có linh thiêng."
Doanh Trinh nghiêm nghị nói: "Cô nói sớm có phải tốt hơn không? Chuyện này dễ xử lý, Hằng Tuyên ở đâu?"
Khương Bái Ninh đưa ngón tay lên chỉ lên chỗ cao nhất, nói: "Hằng Tuyên ở ngay trong tòa phủ đệ nơi cao nhất, bên cạnh hắn ước chừng có khoảng bảy tám nam nữ tùy tùng Thông Minh Cảnh, mỗi người đều có nghệ nghiệp, không dễ ứng phó lắm, chúng ta. . ."
Lời còn chưa nói hết, nàng chỉ thấy Doanh Trinh điểm nhẹ mũi chân, thân hình đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, bay vút lên chỗ cao nhất ấy,
Hành động này của hắn, lập tức rước lấy vô số ánh mắt xem người,
Đám người ở hai bên vách đá nhao nhao chen chân tới biên giới rào chắn vây xem, bọn hắn nhìn ra cô mẫuc tiêu của nam tử áo đen kia là chỗ phủ đệ của Quỷ Vương Hằng Tuyên nằm trên cao nhất,
"Đó là ai vậy? Chẳng lẽ không biết muốn gặp Quỷ Vương phải theo quy củ mà thông báo sao? Xông thẳng vào như thế, liền không sợ Tà Linh bát vệ sẽ chém hắn chết tươi?"
"Này ~ người trẻ tuổi nha, chưa từng ăn đau khổ, chuyện gì cũng có thể làm ra được, "
"Nghe nói lần trước vị Khương phiệt kia đại náo Quỷ Vương phủ, không ngờ chưa qua bao lâu, đã lại tới một cái."
"Các ngươi nhìn, vị bạch y tiên tử đó không phải chính là Khương phiệt Đình Đỉnh Khương Bái Ninh sao? Bọn họ là cùng nhau?"
"Không sai, chính là nàng, đây là tìm được trợ thủ rồi?"
"Lần này thiệt có náo nhiệt để xem rồi. . ."
. . .
Quả nhiên, thân hình Doanh Trinh vừa mới đến tầng cao nhất, tám đạo kình khí chia làm tám cái hướng kèm theo lấy vài tiếng quát mắng đồng thời đánh về phía hắn,
Doanh Trinh người giữa không trung, đại thủ vung lên, cách không kình hoành tảo mà xuất, đổi lấy tám tiếng kêu đau đớn,
Sau đó, hắn liền vững vàng đáp xuống rào chắn chạm trổ của tòa lầu trên cùng, hai tay chắp ra sau lưng, cực kỳ tiêu sái tùy ý nhìn bốn phía,
Trên nơi cao nhất này không gian rộng lớn bằng phẳng, tọa lạc một dinh thự cực lớn, lâu vũ môn đình, trạch viện hoa viên, Hằng Tuyên có thể ẩn náu ở một chỗ như vậy cũng đúng là phí tâm.
Lúc này, tám người kia dàn thành hình quạt đem Doanh Trinh vây quanh, người người trên mặt hãi nhiên, vừa rồi một chiêu tám người hợp lực lại bị đối phương hóa giải một cách hời hợt, mấu chốt là tám người bọn hắn vậy mà đồng thời thụ thương, tu vi như thế, quả nhiên là nghe rợn cả người.
Bất quá thân làm thuộc hạ thì phải kết thúc bổn phận làm thuộc hạ, một thiếu phụ trong đám lạnh lùng nhìn về phía Doanh Trinh, nói:
"Các hạ hảo thủ đoạn, dám xông vào Quỷ Vương phủ, không ngại xưng tên ra, miễn cho kinh động chủ ta, làm quỷ chết oan."
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Bảo Hằng Tuyên cút ra đây cho bản tôn!"
Tám người đồng thời cả kinh. . .