Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 122 : Ta đã nghĩ thông suốt
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Mười lăm ngày sau, Trường Sa phủ,
Mười hai châu huyện được quản hạt bao bọc chung quanh toàn bộ Trường Sa phủ, phủ rộng một ngàn dặm, trải dài một ngàn ba trăm dặm, có mười một con sông lớn nhỏ như Tương Giang, Vị Thủy, Lưu Hà chảy xuyên qua nó, thuỷ vận phát đạt, khí hậu ấm áp, bốn mùa rõ ràng, có mỹ danh là "Thiên phàm chi phủ" (phủ của hàng ngàn cánh buồm).
Khương phiệt tọa lạc tại thành bắc, diện tích trăm mẫu, dòng Tương Giang chảy xuyên qua phiệt, bố cục phong thuỷ của toàn bộ phiệt môn được gọi là "Long Tẩu Thủy", chiếm đoạt tinh hoa thủy mạch, tích lũy phồn vinh muôn đời.
Quanh Trường Sa phủ thế gia san sát, văn phong hưng thịnh, bất quá so với Khương phiệt thì chỉ là đom đóm với trăng rằm, vì thế mới có câu tục ngữ "Khương phiệt chi ngoại tái vô hào môn".
Trong phủ, có một hồ nhân tạo hình bán nguyệt dẫn nước từ Tương Giang vào, cạnh hồ có một ngọn núi nhỏ, trên núi cây cối um tùm, có một tòa tiểu lâu đứng sừng sững độc lập, cao ba tầng, tạo hình tinh mỹ cực kỳ.
Chủ nhân của tòa tiểu lâu này chỉ có một, Khương phiệt Đình Đỉnh.
Nhưng lúc này, chung quanh tiểu lâu mà lại rải bùa chú khắp trên mặt đất, bốn hướng treo bốn mâm Bát Quái khổng lồ trấn lâu, tiếng linh đang vang lên không dứt,
Ba trăm hoàng y đạo sĩ vây quanh tiểu lâu, miệng niệm tụng bùa chú chiêu hồn.
Toàn bộ Khương phiệt, một mảnh thê lương.
Trận quyết chiến mười lăm ngày trước sớm đã oanh động thiên hạ, cho tới hôm nay, tiên sinh kể truyện trong trà lâu tửu quán vẫn còn truyền tụng không ngừng, một trận chiến đó có thể nói là cả thế gian đều chú ý, nghe nói trong cùng thời điểm đó mấy chỗ núi cao sông dài đều có hồng quang hiển hiện.
Không giống với trận chiến ở Minh Kính Hồ không có người xem,
Trận chiến này hai người chạm trán tại Hán giang, dưới sự chứng kiến của vạn người, Khương Bái Ninh mang theo uy thế Hỗn Nguyên, lấy nước sông Hán giang hóa thành muôn ngàn phi kiếm, lập tức khiến cho con sông lớn thứ ba Chu triều rộng chừng năm mươi trượng nhất thời cạn khô.
Nữ Đế Giang Thanh Huệ thì tay cầm Thiên Lôi, dẫn động phong vân bát phương hội tụ, phá sạch phi kiếm, một khắc ấy núi non vỡ nát, Hán giang đổi dòng.
Người quan chiến không ai không cảm thấy kinh tâm động phách.
Sau trận chiến này, nữ Đế Giang Thanh Huệ được xưng tụng là thiên hạ đệ tam, đứng sau Đao Hoàng Diệp Huyền và Ma Hoàng Doanh Trinh.
Khương Bái Ninh thân bị tử lôi đánh trúng, nhục thân dù chưa bị hủy, nhưng ba hồn bảy vía lại mất một hồn ba vía, đã không khác gì người chết.
Mà lần này, Nữ Đế lần đầu không lột da đối phương, chỉ vứt xuống một câu "Ngươi chọn lầm người", liền trở về Quang Minh đỉnh.
Nữ kiếm tiên được ca tụng có tiềm lực nhất để trở thành đương thời đệ nhất, gần như hương tiêu ngọc vẫn.
...
Tám mươi tám cây quạt chiêu hồn, ngày đêm không nghỉ, tiếng linh đang vọng khắp Trường Sa, kéo dài không dứt,
Thân thể của Khương Bái Ninh được đặt trên một bệ đá bạch ngọc nằm trong đại sảnh trên tầng hai tiểu lâu, cửa sổ bốn phía bị chắn bởi Bát Quái trấn đồ, khiến cho ánh nắng không cách nào chiếu vào,
Dưới bệ đá bạch ngọc, thắp một trăm linh tám ngọn đèn chong, ánh lửa chập chờn,
Dù là ban đêm, các đạo sĩ hoàng y vẫn còn thay phiên tụng hát,
Cũng không ai biết, trên tầng hai của tiểu lâu lúc này, đã nhiều hơn một người.
Người nọ tháo giày, khoanh chân ngồi bên cạnh thân thể Khương Bái Ninh, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt thân thuộc, lạnh giá mà bình thản, những vết máu lấm tấm trên chiếc áo trắng giờ đã thành màu đen sẫm bắt mắt,
Người nọ duỗi tay vuốt ve gương mặt đã lạnh buốt từ lâu, mỉm cười :
"Đêm đó ta chưa nghĩ rõ ràng, nhưng bây giờ đã suy nghĩ thông suốt."
Nói xong, ngón tay người đó nhẹ nhàng điểm lên mi tâm của Khương Bái Ninh,
Tâm niệm sở chí, ý khả thông thiên?
Được! Vậy ta sẽ nghịch thiên đổi mệnh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong sảnh đều tràn ngập linh khí thuần hậu vô song, bọn chúng chầm chậm di động như có thực chất, tựa ánh sao đầy trời, rực rỡ chói mắt, lại như vũ trụ mênh mông, cuồn cuộn vô biên,
Đêm đó, Doanh Trinh tan hết một thân tu vi,
Cũng ngay khắc này, một đám hỏa liên bay vào động phủ bên trong não hải, rơi vào bên trong ngọn đèn hoa sen. Trong sát na, hồng quan đại thịnh, động phủ sáng choang,
Tiếp đó, quyển trục 【 Đại Thông Thiên Thủ 】 từ từ bốc cháy, hóa thành tro bụi,
Cùng thời gian, bức quyển trục thứ tư hoàn toàn mở ra:
【 Kiếm Tâm Thông Minh 】.
Một đêm này, toàn thành chim bay kêu hót, trong hồ ngàn sen nở rộ, vạn cá nổi lên,
Khương Bái Ninh ba hồn bảy vía đều quay về.
...
Huy huyện,
Những ngày này, Thanh Uyển và Sở Thanh Thanh vẫn trọ trong một khách sạn trong thành kiên nhẫn chờ đợi, ai ngờ chờ không thấy Doanh Trinh, lại nhận được tin tức Khương Bái Ninh lấy cảnh giới Lục Địa Thần Tiên bắc thượng khiêu chiến nữ Đế Giang Thanh Huệ.
Sở Thanh Thanh khẽ thở dài: "Khương cô nương đó hình như có quen biết với công tử, bây giờ đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn tại Hán giang, quả thực khiến người tiếc hận, công tử tuyệt sẽ không ở cùng với nàng ấy, cũng không biết đã đi nơi nào?"
Thanh Uyển ngồi trên ghế trong phòng, chống cằm nhíu mày,
"Ai mà biết được? Bất quá Khương Bái Ninh đó cũng coi như lợi hại, mặc dù bị người ta nhìn ra là ngụy cảnh, song lại có thể cùng đại tỷ đấu đến thiên hôn địa ám, đúng là khó được, đáng tiếc, vốn có ấn tượng cực kém với nữ tử đó, nay đã thay đổi hoàn toàn."
"Ồ?"
Sở Thanh Thanh sững sờ nói: "Vì sao phó tọa lại đột nhiên thay đổi thái độ với cô nương đó vậy?"
Thanh Uyển cũng thở dài một tiếng, nói: "Ta cũng không gạt ngươi, nàng ta xác thực đã từng có một đoạn quan hệ giao du với sư huynh , lại bị vứt bỏ, bất quá nàng ta đặc biệt cứng đầu, lại chạy đến Quang Minh đỉnh, tuyên bố sẽ không gả cho ai khác ngoài sư huynh ta, kết quả bị đại tỷ đánh lui, bởi vì lúc ấy Minh giáo không muốn đối đầu toàn diện với Khương phiệt, lại có sư huynh mở lời, nàng ta mới có thể sống mà xuống Quang Minh đỉnh. Có điều trước khi đi, đại tỷ buông thêm một câu, đại ý là nếu muốn muốn gả cho sư huynh ta, trừ phi đánh bại đại tỷ."
Sở Thanh Thanh kinh ngạc nói: "Phó tọa lời này phải chăng có ý là, Khương cô nương đánh một trận tại Hán Thủy, trên thực tế vì muốn thắng đại tỷ, gả cho công tử?"
Thanh Uyển gật đầu nói: "Đại để là vậy."
Biểu lộ trên mặt Sở Thanh Thanh đột nhiên trở nên kiên định dị thường, "Tiểu Thanh trong lòng bội phục vị Khương cô nương này, dám yêu dám hận, thẳng tiến không lùi, thiên hạ nam tử, cũng chỉ có công tử xứng với nàng."
Thanh Uyển lạnh lùng nói: "Ngươi quên một điểm."
"Cái gì?"
"Bất luận nữ nhân nào tiếp cận sư huynh, ngoại trừ sư tỷ muội chúng ta ra, đều không có kết cục tốt, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt, "
Sở Thanh Thanh sững sờ tại chỗ...
...
Vùng ngoại ô phủ Trường Sa,
Doanh Trinh kiềm lấy một đạo khí tức cuối cùng, nhân lúc không người phát giác rời khỏi Khương phiệt, lúc này thể lực đã là đèn cạn dầu,
Trên đường đi, hắn lẳng lặng vận khởi tâm pháp 【 Tiểu Khí Tượng Quyết 】, đáng tiếc thể nội rỗng tuếch, tiếp dẫn không nổi một tia linh khí,
Trong thời gian này, hắn đã từng đọc kỹ bộ 【 Kiếm Tâm Thông Minh 】 mới được tăng thêm trong đầu, trên quyển trục có một câu:
"Kiếm pháp, kiếm thế, kiếm chiêu, kiếm đạo, kiếm ý, ta tự tin nắm lấy trong tay."
Đáng tiếc hiện tại Doanh Trinh còn chưa cách nào ổn định lại tâm thần thoải mái tu luyện, hắn cần phải nghĩ cách trở về Huy huyện tụ hợp cùng mấy người Thanh Uyển.
Hắn không dám đi quan đạo, chuyên lựa mấy con đường nhỏ vắng vẻ trong núi rừng, lại không dám đi quá sâu vào trong núi, Tiểu Khí Tượng Quyết không cách nào vận chuyển, Đại Thông Thiên Thủ lại hoàn toàn biến mất, lúc này đã là khát nước khó chịu,
Đang hành tẩu trong núi rừng, chợt nghe thấy tiếng nước chảy, Doanh Trinh lập tức hưng phấn vô cùng, ra sức chật vật leo về phía nơi có âm thanh truyền tới,
Ở một chỗ bóng râm trên dốc núi, có một thác nước nhỏ, Doanh Trinh dùng hết khí lực sau cùng chạy tới, hai tay vốc lấy nước suối trong vắt uống ừng ực,
Đúng lúc này,
"Tỏm" một tiếng,
Một hòn đá rơi xuống đầm nước ở trước mặt hắn, bắn lên bọt nước làm ướt hết quần áo của hắn,
"Thú vị, thú vị, không ngờ đường đường Ma Hoàng cũng có ngày hôm nay?"
Cách đó không xa, một nữ tử áo xanh khoanh tay mà đứng, lưng đeo trường kiếm, đang mỉm cười nhìn về phía Doanh Trinh: "Thiên Cơ các Cốc Vũ Kiếm, ra mắt Ma Hoàng đại nhân."
Mười hai châu huyện được quản hạt bao bọc chung quanh toàn bộ Trường Sa phủ, phủ rộng một ngàn dặm, trải dài một ngàn ba trăm dặm, có mười một con sông lớn nhỏ như Tương Giang, Vị Thủy, Lưu Hà chảy xuyên qua nó, thuỷ vận phát đạt, khí hậu ấm áp, bốn mùa rõ ràng, có mỹ danh là "Thiên phàm chi phủ" (phủ của hàng ngàn cánh buồm).
Khương phiệt tọa lạc tại thành bắc, diện tích trăm mẫu, dòng Tương Giang chảy xuyên qua phiệt, bố cục phong thuỷ của toàn bộ phiệt môn được gọi là "Long Tẩu Thủy", chiếm đoạt tinh hoa thủy mạch, tích lũy phồn vinh muôn đời.
Quanh Trường Sa phủ thế gia san sát, văn phong hưng thịnh, bất quá so với Khương phiệt thì chỉ là đom đóm với trăng rằm, vì thế mới có câu tục ngữ "Khương phiệt chi ngoại tái vô hào môn".
Trong phủ, có một hồ nhân tạo hình bán nguyệt dẫn nước từ Tương Giang vào, cạnh hồ có một ngọn núi nhỏ, trên núi cây cối um tùm, có một tòa tiểu lâu đứng sừng sững độc lập, cao ba tầng, tạo hình tinh mỹ cực kỳ.
Chủ nhân của tòa tiểu lâu này chỉ có một, Khương phiệt Đình Đỉnh.
Nhưng lúc này, chung quanh tiểu lâu mà lại rải bùa chú khắp trên mặt đất, bốn hướng treo bốn mâm Bát Quái khổng lồ trấn lâu, tiếng linh đang vang lên không dứt,
Ba trăm hoàng y đạo sĩ vây quanh tiểu lâu, miệng niệm tụng bùa chú chiêu hồn.
Toàn bộ Khương phiệt, một mảnh thê lương.
Trận quyết chiến mười lăm ngày trước sớm đã oanh động thiên hạ, cho tới hôm nay, tiên sinh kể truyện trong trà lâu tửu quán vẫn còn truyền tụng không ngừng, một trận chiến đó có thể nói là cả thế gian đều chú ý, nghe nói trong cùng thời điểm đó mấy chỗ núi cao sông dài đều có hồng quang hiển hiện.
Không giống với trận chiến ở Minh Kính Hồ không có người xem,
Trận chiến này hai người chạm trán tại Hán giang, dưới sự chứng kiến của vạn người, Khương Bái Ninh mang theo uy thế Hỗn Nguyên, lấy nước sông Hán giang hóa thành muôn ngàn phi kiếm, lập tức khiến cho con sông lớn thứ ba Chu triều rộng chừng năm mươi trượng nhất thời cạn khô.
Nữ Đế Giang Thanh Huệ thì tay cầm Thiên Lôi, dẫn động phong vân bát phương hội tụ, phá sạch phi kiếm, một khắc ấy núi non vỡ nát, Hán giang đổi dòng.
Người quan chiến không ai không cảm thấy kinh tâm động phách.
Sau trận chiến này, nữ Đế Giang Thanh Huệ được xưng tụng là thiên hạ đệ tam, đứng sau Đao Hoàng Diệp Huyền và Ma Hoàng Doanh Trinh.
Khương Bái Ninh thân bị tử lôi đánh trúng, nhục thân dù chưa bị hủy, nhưng ba hồn bảy vía lại mất một hồn ba vía, đã không khác gì người chết.
Mà lần này, Nữ Đế lần đầu không lột da đối phương, chỉ vứt xuống một câu "Ngươi chọn lầm người", liền trở về Quang Minh đỉnh.
Nữ kiếm tiên được ca tụng có tiềm lực nhất để trở thành đương thời đệ nhất, gần như hương tiêu ngọc vẫn.
...
Tám mươi tám cây quạt chiêu hồn, ngày đêm không nghỉ, tiếng linh đang vọng khắp Trường Sa, kéo dài không dứt,
Thân thể của Khương Bái Ninh được đặt trên một bệ đá bạch ngọc nằm trong đại sảnh trên tầng hai tiểu lâu, cửa sổ bốn phía bị chắn bởi Bát Quái trấn đồ, khiến cho ánh nắng không cách nào chiếu vào,
Dưới bệ đá bạch ngọc, thắp một trăm linh tám ngọn đèn chong, ánh lửa chập chờn,
Dù là ban đêm, các đạo sĩ hoàng y vẫn còn thay phiên tụng hát,
Cũng không ai biết, trên tầng hai của tiểu lâu lúc này, đã nhiều hơn một người.
Người nọ tháo giày, khoanh chân ngồi bên cạnh thân thể Khương Bái Ninh, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt thân thuộc, lạnh giá mà bình thản, những vết máu lấm tấm trên chiếc áo trắng giờ đã thành màu đen sẫm bắt mắt,
Người nọ duỗi tay vuốt ve gương mặt đã lạnh buốt từ lâu, mỉm cười :
"Đêm đó ta chưa nghĩ rõ ràng, nhưng bây giờ đã suy nghĩ thông suốt."
Nói xong, ngón tay người đó nhẹ nhàng điểm lên mi tâm của Khương Bái Ninh,
Tâm niệm sở chí, ý khả thông thiên?
Được! Vậy ta sẽ nghịch thiên đổi mệnh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong sảnh đều tràn ngập linh khí thuần hậu vô song, bọn chúng chầm chậm di động như có thực chất, tựa ánh sao đầy trời, rực rỡ chói mắt, lại như vũ trụ mênh mông, cuồn cuộn vô biên,
Đêm đó, Doanh Trinh tan hết một thân tu vi,
Cũng ngay khắc này, một đám hỏa liên bay vào động phủ bên trong não hải, rơi vào bên trong ngọn đèn hoa sen. Trong sát na, hồng quan đại thịnh, động phủ sáng choang,
Tiếp đó, quyển trục 【 Đại Thông Thiên Thủ 】 từ từ bốc cháy, hóa thành tro bụi,
Cùng thời gian, bức quyển trục thứ tư hoàn toàn mở ra:
【 Kiếm Tâm Thông Minh 】.
Một đêm này, toàn thành chim bay kêu hót, trong hồ ngàn sen nở rộ, vạn cá nổi lên,
Khương Bái Ninh ba hồn bảy vía đều quay về.
...
Huy huyện,
Những ngày này, Thanh Uyển và Sở Thanh Thanh vẫn trọ trong một khách sạn trong thành kiên nhẫn chờ đợi, ai ngờ chờ không thấy Doanh Trinh, lại nhận được tin tức Khương Bái Ninh lấy cảnh giới Lục Địa Thần Tiên bắc thượng khiêu chiến nữ Đế Giang Thanh Huệ.
Sở Thanh Thanh khẽ thở dài: "Khương cô nương đó hình như có quen biết với công tử, bây giờ đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn tại Hán giang, quả thực khiến người tiếc hận, công tử tuyệt sẽ không ở cùng với nàng ấy, cũng không biết đã đi nơi nào?"
Thanh Uyển ngồi trên ghế trong phòng, chống cằm nhíu mày,
"Ai mà biết được? Bất quá Khương Bái Ninh đó cũng coi như lợi hại, mặc dù bị người ta nhìn ra là ngụy cảnh, song lại có thể cùng đại tỷ đấu đến thiên hôn địa ám, đúng là khó được, đáng tiếc, vốn có ấn tượng cực kém với nữ tử đó, nay đã thay đổi hoàn toàn."
"Ồ?"
Sở Thanh Thanh sững sờ nói: "Vì sao phó tọa lại đột nhiên thay đổi thái độ với cô nương đó vậy?"
Thanh Uyển cũng thở dài một tiếng, nói: "Ta cũng không gạt ngươi, nàng ta xác thực đã từng có một đoạn quan hệ giao du với sư huynh , lại bị vứt bỏ, bất quá nàng ta đặc biệt cứng đầu, lại chạy đến Quang Minh đỉnh, tuyên bố sẽ không gả cho ai khác ngoài sư huynh ta, kết quả bị đại tỷ đánh lui, bởi vì lúc ấy Minh giáo không muốn đối đầu toàn diện với Khương phiệt, lại có sư huynh mở lời, nàng ta mới có thể sống mà xuống Quang Minh đỉnh. Có điều trước khi đi, đại tỷ buông thêm một câu, đại ý là nếu muốn muốn gả cho sư huynh ta, trừ phi đánh bại đại tỷ."
Sở Thanh Thanh kinh ngạc nói: "Phó tọa lời này phải chăng có ý là, Khương cô nương đánh một trận tại Hán Thủy, trên thực tế vì muốn thắng đại tỷ, gả cho công tử?"
Thanh Uyển gật đầu nói: "Đại để là vậy."
Biểu lộ trên mặt Sở Thanh Thanh đột nhiên trở nên kiên định dị thường, "Tiểu Thanh trong lòng bội phục vị Khương cô nương này, dám yêu dám hận, thẳng tiến không lùi, thiên hạ nam tử, cũng chỉ có công tử xứng với nàng."
Thanh Uyển lạnh lùng nói: "Ngươi quên một điểm."
"Cái gì?"
"Bất luận nữ nhân nào tiếp cận sư huynh, ngoại trừ sư tỷ muội chúng ta ra, đều không có kết cục tốt, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt, "
Sở Thanh Thanh sững sờ tại chỗ...
...
Vùng ngoại ô phủ Trường Sa,
Doanh Trinh kiềm lấy một đạo khí tức cuối cùng, nhân lúc không người phát giác rời khỏi Khương phiệt, lúc này thể lực đã là đèn cạn dầu,
Trên đường đi, hắn lẳng lặng vận khởi tâm pháp 【 Tiểu Khí Tượng Quyết 】, đáng tiếc thể nội rỗng tuếch, tiếp dẫn không nổi một tia linh khí,
Trong thời gian này, hắn đã từng đọc kỹ bộ 【 Kiếm Tâm Thông Minh 】 mới được tăng thêm trong đầu, trên quyển trục có một câu:
"Kiếm pháp, kiếm thế, kiếm chiêu, kiếm đạo, kiếm ý, ta tự tin nắm lấy trong tay."
Đáng tiếc hiện tại Doanh Trinh còn chưa cách nào ổn định lại tâm thần thoải mái tu luyện, hắn cần phải nghĩ cách trở về Huy huyện tụ hợp cùng mấy người Thanh Uyển.
Hắn không dám đi quan đạo, chuyên lựa mấy con đường nhỏ vắng vẻ trong núi rừng, lại không dám đi quá sâu vào trong núi, Tiểu Khí Tượng Quyết không cách nào vận chuyển, Đại Thông Thiên Thủ lại hoàn toàn biến mất, lúc này đã là khát nước khó chịu,
Đang hành tẩu trong núi rừng, chợt nghe thấy tiếng nước chảy, Doanh Trinh lập tức hưng phấn vô cùng, ra sức chật vật leo về phía nơi có âm thanh truyền tới,
Ở một chỗ bóng râm trên dốc núi, có một thác nước nhỏ, Doanh Trinh dùng hết khí lực sau cùng chạy tới, hai tay vốc lấy nước suối trong vắt uống ừng ực,
Đúng lúc này,
"Tỏm" một tiếng,
Một hòn đá rơi xuống đầm nước ở trước mặt hắn, bắn lên bọt nước làm ướt hết quần áo của hắn,
"Thú vị, thú vị, không ngờ đường đường Ma Hoàng cũng có ngày hôm nay?"
Cách đó không xa, một nữ tử áo xanh khoanh tay mà đứng, lưng đeo trường kiếm, đang mỉm cười nhìn về phía Doanh Trinh: "Thiên Cơ các Cốc Vũ Kiếm, ra mắt Ma Hoàng đại nhân."