Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 127 : Trạm gác dọc đường

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Ngày thứ hai, Khương Bái Ninh ra chợ bán cả chiếc xe lẫn con ngựa đó lấy ba trăm lạng bạc ròng, đối với cử động tiết kiệm này của nàng ba người đều cảm thấy kinh ngạc, Thanh Uyển thì là cho rằng nàng là cố ý làm như vậy để diễn kịch trước mặt Doanh Trinh, Sở Thanh Thanh thì lại buồn bực, thật chẳng lẽ càng là người có tiền thì càng keo kiệt?
Doanh Trinh thì không cho là đúng,
Thế là bốn người liền leo lên chiếc xe ngựa xa hoa to lớn được đặc chế chuẩn bị lên đường, hành trình dự tính của bọn họ là đi đường bộ đến Mã Pha huyện, bến sông lớn nhất một vùng Hoành châu, sau đó đổi sang đường thủy từ Tương Giang một đường bắc thượng, qua Hán giang, Hoài Giang, Dĩnh Thủy liền có thể đến Lạc Dương, tầm 3,300 dặm.
Đường thủy tuy chậm, nhưng cũng may không cần hao tổn quá nhiều tâm trí, cộng thêm Doanh Trinh cũng muốn thưởng thức phong cảnh hai bờ sông to nước lớn, ba nữ càng là hứng thú dạt dào.
Doanh Trinh sớm đã đổi một thân áo gai vải thô, bây giờ trên người vẫn là trường sam chỉ vàng nền đen ban đầu, về phần bộ vân văn bào màu trắng nền xanh Sở Thanh Thanh mới mua cho hắn thì để lại cho Khương Bái Ninh,
Có lẽ do tập kiếm từ nhỏ, Khương Bái Ninh đặc biệt thích mặc nam trang, nàng cảm thấy váy áo nữ tử quá vướng víu, lúc thì không cách nào nhấc tay, lúc thì thậm chí bước không ra bộ pháp, tuy nhìn thì đoan trang uyển ước, hiền thục lương đức, nhưng với nàng mà nói thì lại rất không thích hợp.
Nàng mặc quần áo Doanh Trinh, kích cỡ đương nhiên là không thích hợp, thế là trên đường đi Sở Thanh Thanh đều ngồi ở trong toa xe, đo đạc vóc dáng Khương Bái Ninh và cắt may sửa sang lại cho nàng.
Thanh Uyển biến thành xa phu.
Trong thời gian này, Sở Thanh Thanh đem lấy ra chuôi Thanh Minh kiếm trộm được từ Kiếm Các mà nàng giấu trong khe toa xe.
Khương Bái Ninh cũng không chê, mặc chiếc áo đơn bạc trên người, nơi cần cổ trắng ngần phong quang tươi đẹp, đầu tiên cầm lấy Thanh Minh dò xét một phen,
Nàng vốn là đại hành gia dùng kiếm, danh kiếm đương thế qua tay nàng không dưới mười thanh, ngay trong nhã trúc bên hồ bên trong gia tộc, cất giữ một trong thập đại danh kiếm đương thời, 【 Địa Hám 】, là nàng chỗ chưa hề đụng tới, là bởi Địa Hám thật ra là một thanh trọng kiếm bản rộng, nặng đến một trăm ba mươi cân, theo lời Khương Bái Ninh nói thì là: Tiểu nữ tử yếu đuối, cầm lên không nổi.
Khương Bái Ninh thưởng thức một hồi, liền đưa cho Doanh Trinh, theo thuyết pháp của nàng, chuôi Thanh Minh này cũng coi như là một thanh trường kiếm thân hẹp miễn cưỡng không tồi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở miễn cưỡng mà thôi.
Lời đó của Khương Bái Ninh khiến Sở Thanh Thanh chợt cảm thấy trên mặt mũi mất sạch, bảo bối mình đánh cược bằng sinh mạng trộm được, trong mắt người ta vậy mà không đáng giá được nhắc tới như thế?
Doanh Trinh vừa nắm vào, trong lòng liền dâng lên một cảm giác dị thường quen thuộc không hiểu thấu, thật giống như mình luyện kiếm đã nhiều năm vậy, trong nháy mắt toàn bộ đặc tính, độ bền, kích thước và đường vân của Thanh Minh kiếm, liền hiện rõ trong đầu.
Rút trường kiếm ra,
Không cần dùng sức, linh khí trong thể nội liền đã chạy dọc theo tay cầm kiếm của Doanh Trinh chui vào bên trong thân kiếm, trong lúc nhất thời, trên thân kiếm nguyên bản sáng ngời như nước lờ mờ ẩn hiện từng vệt thanh quang,
Doanh Trinh hai ngón búng nhẹ lên thân kiếm, sau đó lại gảy nhẹ mũi kiếm một chút,
"Đinh ~~ "
Thanh âm rung động bách chuyển thiên hồi,
Sở Thanh Thanh có tu vi yếu nhất chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, khó chịu vô cùng.
Ngay cả Khương Bái Ninh lúc này cũng này cảm giác được Doanh Trinh cùng trường kiếm cộng minh, tựa hồ chủ nhân của thanh kiếm này căn bản cũng không phải là lão tổ của Kiếm Các, mà là trước mắt ma giáo giáo chủ.
Khương Bái Ninh kinh ngạc nói: "Người khác không biết, Ninh nhi thế nhưng là rõ ràng, chàng nảy sinh hứng thú với kiếm đạo cũng bất quá mới nửa tháng hơn, làm sao bây giờ Ninh nhi lại cảm thấy ngồi trước mặt mình chính là một vị kiếm thủ vô cùng cao minh thế? Nói mau, trước kia có phải là chàng từng luyện qua kiếm?"
Doanh Trinh lấy vỏ kiếm vỗ vào bờ mông lớn của đối phương, cười ha hả nói:
"Chớ có vuốt mông ngựa, "
Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Bái Ninh nổi lên hai vầng đỏ ửng, vờ giận trừng mắt lườm hắn một cái,
Giọng nói của Thanh Uyển từ ngoài thùng xe vọng vào,
"Sư huynh ta chưa hề dùng qua bất luận binh khí nào, điểm này thiên hạ đều biết."
Khương Bái Ninh nghe xong, nhí nhảng thè lưỡi với Doanh Trinh,
"Xem ra không mất bao lâu nữa, chàng sẽ có thể làm sư phụ ta rồi."
. . .
Đi tới giữa trưa,
Trên quan đạo phía trước có mấy đội quan binh đang lập trạm cản đường, người đi đường ai không bị xét hỏi, những ai không mang theo văn điệp thân phận đều bị bắt lại.
Đương quan binh dẫn đầu nhìn thấy đánh xe trên chiếc xe ngựa này của đám người Doanh Trinh là một vị đại mỹ nữ tuyệt sắc, khẩu khí xét hỏi cũng biến thành ôn hòa hơn rất nhiều,
"Vị cô nương này, trong xe có mấy người, các ngươi đang định đi đâu?"
Thanh Uyển tâm tình vốn dĩ không tốt, nghe vậy lạnh lùng nói:
"Đừng nói nhảm, mau tránh đường ra cho ta."
Tên quan binh xét hỏi nghe vậy lập tức biến sắc, trong lòng cũng đang nhủ thầm, đối phương không đem mình để vào mắt như thế, chỉ sợ là lai lịch không nhỏ, thế nhưng lần này lập trạm, đó là văn kiện do phủ tổng đốc đưa xuống, công vụ lần này khác biệt lúc trước, hắn không dám chậm trễ chút nào.
Thế là hắn quay lưng làm thủ thế, ra hiệu cho những người khác rằng đã gặp phải kẻ khó chơi, lập tức liền có bảy tám quan binh cầm đao đi tới, vây quanh xe ngựa.
Quan binh nọ vẫn dùng ngữ khí mềm mỏng nói:
"Vị tiểu thư này, đừng khó xử những quan binh bên dưới như chúng ta chứ? Nếu không mang văn điệp thân phận, không ngại nói ra là từ đâu đến, chúng ta tự sẽ có người tra ra, đến lúc đó tất nhiên sẽ thả tiểu thư cho qua."
Thanh Uyển lạnh lùng nhìn đối phương, không nhịn được nói: "Còn không tránh ta sẽ phải động."
Quan binh đó lại biến sắc,
"Choang" mấy tiếng, bảy tám người đồng thời rút đao,
Tên quan binh xét hỏi nói:
"Cô nương, hết lời ngon ngọt, uy hiếp quan binh, cho dù cô nương gia thế có lớn hơn nữa chỉ sợ cũng gánh không nổi đâu?"
"Chờ một chút ~ "
Đúng lúc này,
Sở Thanh Thanh bỗng nhiên từ trong toa xe chui ra, sau khi xuống xe liền cầm một khối lệnh bài Khương Bái Ninh giao cho nàng, cười hì hì đưa cho vị kia quan binh xét hỏi,
"Vị quan gia này, chúng ta muốn đi Trường Sa phủ, ra ngoài vội vàng, xác thực không mang văn điệp thân phận, mong rằng dàn xếp một chút cho."
Quan binh nọ xem xét lệnh bài trong tay, ngọc nạm vàng, mặt trước là một chữ "Khương", mặt sau là kỳ quan nổi danh nhất Trường Sa phủ, dãy núi Thiên Môn sơn.
Thấy lệnh bài, quan binh lập tức đổi thành bộ mặt tươi cười, cười hì hì nói:
"Hóa ra là quý nhân của Khương phiệt, làm phiền làm phiền, "
Quan binh đó đưa trả lệnh bài lại cho Sở Thanh Thanh xong, quay ra phía sau khoát tay, hô:
"Kéo chướng ngại vật trên đường ra, cho qua!"
Sở Thanh Thanh lấy từ trong ống tay áo ra một thỏi bạc ròng mười lượng lén đưa cho đối phương, cười ha hả nói:
"Xin hỏi vị quan gia đây, hôm trước chúng ta vừa mới đi qua nơi này, khi đó tuyệt không thiết lập trạm, hôm nay vầy là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Quan binh đó thu bạc xong, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: "Vị tiểu thư này nói chuyện thật dễ nghe hơn nhiều, "
Tiếp đến, hắn tận lực hạ thấp thanh âm nói: "Có mấy lời không tiện nói rõ, nhưng đã tiểu thư là người của Khương phiệt, hạ quan chỉ có thể nói cho ngươi, đây là quan văn của phủ tổng đốc đưa xuống, mệnh lệnh cấp trên là không cho phép bất luận ai sinh sống hoặc có quê quán ở Sơn Nam đạo rời khỏi địa giới Sơn Nam đạo, tiểu thư lại liên tưởng một chút Thượng thư tỉnh sắp cử hành kỳ thi mùa xuân ở kinh thành, còn không rõ hay sao?"
Sở Thanh Thanh nhẹ nhàng vái chào: "Đa tạ quan gia, "
Quan binh cũng vội hoàn lễ nói: "Không dám không dám, dọc đường phía trước còn nhiều trạm gác, tiểu thư chỉ cần xuất ra lệnh bài, bọn họ quả quyết sẽ không ngăn tiểu thư. Chúc tiểu thư thuận buồm xuôi gió."