Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 136 : Kiếm

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Sau khi đoán được thân phận hai người này, ý nghĩ cầu sinh trong lòng Ngư Đóa Nhi mất sạch không còn một mảnh,
Ma Hoàng giết người, không phân biệt người nào, không cần một lý do, cũng không chia thời điểm,
Nàng vốn dĩ mất hết can đảm, bất quá khiến người bất ngờ chính là, Doanh Trinh xác thực buông tha nàng, cuối cùng nói một câu "ngươi đi đi", Ngư Đóa Nhi nghe vào trong tai như được đại xá, nào còn dám có chút chần chờ, vừa ra ngoài phòng liền lặn ùm xuống nước vào trong nước hướng về phía hạ du điên cuồng bơi đi, hiện tại đối với nàng mà nói mỗi thời mỗi khắc thời gian đều vô cùng trân quý, nàng muốn vào thời điểm nhân sinh cuối cùng hoàn thành một việc, việc này làm xong, dù chết không hối hận.
Kỳ thật tin tức đạt được từ chỗ Ngư Đóa Nhi tuyệt không khiến Doanh Trinh rung động bao nhiêu, bởi vì hắn đã sớm biết trước tổng quản Sơn Nam đạo Vương Khuê Nhượng là người của Hà Gian vương, xem ra sau khi Vương Khuê Nhượng biết được trên thuyền có Mộc Thanh Uyển ít nhiều có chút kiêng kị, lúc này mới khiến cho Thiên Tứ phủ cao thủ nhiều như mây tự thân xuất mã.
Bí mật mà Trương Văn Trọng mang trên người có thể khiến ngay cả Lý Lệ cũng coi trọng như vậy, tuyệt đối không thể coi thường, bất quá muốn để đối phương thẳng thắn nói ra với mình, Doanh Trinh cũng cảm thấy rất khó có khả năng,
Bởi vì chuyện này, Doanh Trinh lại trong phòng Khương Bái Ninh cho đến tận giữa trưa, hai người cũng đưa ra một chút kết luận,
Đã đích đến của Trương Văn Trọng là kinh thành, Khương phiệt xưa nay lại cùng Thái phó Lư Sĩ Hiền qua lại rất nhiều, cho nên Khương Bái Ninh quyết định, sau khi Bắc thượng đến Lạc Dương, nàng sẽ đích thân hộ tống phu phụ Trương Văn Trọng vào kinh thành, cử động lần này có thể để cho Lư thái phó nợ Khương phiệt nàng một cái đại nhân tình, ngày sau nếu muốn cầu cạnh đối phương, sự tình cũng sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Lư Sĩ Hiền đứng hàng một trong sáu vị đại thần phụ chính đương triều, môn sinh đông đảo, các loại quan viên từng được đề bạt và trọng dụng nhiều vô số kể, lại có thanh danh "Thiên hạ sĩ tử chi sư", nhưng kỳ thật môn sinh lão công khai thừa nhận lại chỉ bất quá lác đác sáu người mà thôi, trong sáu người này kẻ có danh khí lớn nhất, chính là vị mà ngay cả Lại bộ Thị lang Tòng nhị phẩm cũng dám vứt bỏ không làm, Tào Tiểu Chi,
Nghe đồn lúc mà Lư thái phó đột nhiên nghe được tin đệ tử mình từ quan khi ấy đang đi cầu xí, quần cũng không kịp kéo liền chạy ra khỏi cửa phòng, sai người lập tức chuẩn bị xe ngựa vào cung.
Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn coi như cực ít hỏi đến trong triều sự tình, cũng sẽ không tùy ý để một đại quan Tòng nhị phẩm triều đình nói không làm là không làm, dưới cơn thịnh nộ đứng ngay trước chín mươi chín bậc thềm Triều Thiên Quan mắng cho Lư Sĩ Hiền cẩu huyết lâm đầu,
Lư Sĩ Hiền quỳ gối dưới thềm không thốt một lời, chỉ biết dập đầu, Lý Nguyên Càn truy vấn nguyên do Tào Tiểu Chi từ quan, người sau trả lời cũng đủ thành thật: "Hắn chưa từng nói qua với thần."
Lại về sau, vị Tào Tiểu Chi đó dĩ nhiên là bị trói gô dẫn đến trước mặt Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn, về phần cụ thể Lý Nguyên Càn đã thẩm vấn hắn như thế nào, Tào Tiểu Chi đã trả lời như thế nào, chỉ sợ chỉ có mỗi Lư Sĩ Hiền biết,
Ngoại nhân chỉ biết là, sau ngày hôm đó, Tào Tiểu Chi lấy thân phận áo vải xuất nhập Triều Thiên Quan.
Làm một trong sáu vị môn sinh duy nhất mà Lư Sĩ Hiền thừa nhận, mặc dù Trương Văn Trọng chức quan không to, nhưng không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, ngày thường toàn bộ quan trường Sơn Nam đạo cũng không người nào dám làm khó hắn, lần này hắn chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy cũng phải trở về kinh, gây nên hai bên Vương Khuê Nhượng và Thiên Tứ phủ chặn giết, đủ thấy bí mật hắn mang theo trên người là kinh người cỡ nào.
Khương Bái Ninh chính là nhắm vào điểm ấy mới dự định bảo vệ chu toàn cho hắn. Mặc dù hiện tại nguyện vọng duy nhất của nàng chính là ở cạnh bảo vệ Doanh Trinh, sau đó tìm ra hung thủ vụ án diệt môn cả nhà cô trượng. Thế nhưng gia thế to, đại nghiệp lớn, lại phải dịp thiên hạ sóng ngầm cuồn cuộn, có thể tranh thủ một phần hữu nghị đáng quý cho gia tộc, chính là trách nhiệm trên người mà Khương Bái Ninh nàng không thể chối bỏ.
Lục đại trọng thần, thế lực vây cánh trải rộng thiên hạ, ai không muốn kết giao?
Sau buổi cơm trưa, Doanh Trinh ra khỏi phòng tản bộ, Vinh Khánh Nguyên cùng vị kia Khúc hộ pháp nhìn thấy hắn lúc vội vàng mỉm cười gật đầu, thần sắc cẩn trọng dè dặt không nói ra được,
Doanh Trinh đi đến mạn thuyền, thả thần thức ra, cảm ứng cử động của từng người trên Phá Lãng hào, lúc trước dĩ thần ngự kiếm, thao túng Thanh Minh nhập sông giết địch, trong lòng của hắn có thêm được chút minh ngộ,
Cho tới hôm nay, hắn đều tịnh không hề xem Thanh Minh kiếm như bội kiếm của mình, thứ nhất là hắn đã quen dùng Đại Thông Thiên Thủ, không thích dùng những vật ngoài thân, thứ hai Thanh Minh kiếm đối với hắn mà nói cũng không phải là bảo bối hiếm có gì,
Thường ngày những lúc cùng Khương Bái Ninh nghiên cứu thảo luận, đối phương đã từng nói qua, phần lớn kiếm thủ trên giang hồ đều xem kiếm như mạng, bội kiếm bị gãy cũng sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho nên phần lớn kiếm thủ cũng đặt ra một quy định bất thành văn, hoặc có thể nói là quy tắc ngầm, đó chính là khi luận bàn chiến đấu cho dù chặt tay chân cũng tuyệt không đánh gãy bội kiếm kẻ khác,
Giữa kiếm thủ có phân chia mạnh yếu, tựa như hai người, cùng luyện một bản kiếm phổ, nhưng nội dung bọn hắn lĩnh ngộ lại khác nhau, phải xem thiên tư, loại tình huống này càng hiển thị rõ ràng ở một ít tiểu bang tiểu phái, rõ ràng là luyện cùng một loại kiếm pháp, tạo nghệ giữa mọi người lại cao thấp đan xen, cho nên thường thường sẽ xuất hiện tình huống đại sư huynh không bằng tam sư đệ, tam sư đệ không bằng tiểu sư muội.
Còn có một loại chính là lấy chiến dưỡng chiến, chính là nhìn vào tạo hóa. Có chút danh môn đại phái, khi tu vi của môn hạ đệ tử đạt đến cảnh giới nhất định, liền sẽ để mỗi người bọn họ nhập thế ma luyện. Đồng dạng là ma luyện, nhưng cảnh ngộ của mỗi người sẽ khác biệt, có người sẽ thuận buồm xuôi gió, không ngừng tiêu hóa kinh nghiệm thu hoạch từ trong chiến đấu, khiến cho tu vi và chiêu thức được nâng cao một bước, có người càng là từ trong vô số tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc giãy dụa cầu sinh, từ đó càng lĩnh ngộ được kiến giải võ đạo quý giá hơn, cho nên sau khi bọn hắn lịch luyện trở lại về sư môn, mạnh yếu liền hiện rõ, chênh lệch giữa mỗi một người không cách nào đo được. Đương nhiên, những kẻ vừa rời sư môn liền gặp phải ngoan nhân bất hạnh tráng niên mất sớm cũng không phải số ít.
Cấp độ cao hơn một chút, sẽ là "bồi dưỡng trọng điểm". Bồi dưỡng là gì, dĩ nhiên là vừa được giúp đỡ lại được nuôi dưỡng. Một vài hào môn đại phái đỉnh cấp mà cây lớn rễ sâu, môn hạ đệ tử đông đảo, tài nguyên tài lực lại cực kỳ phong phú, sẽ áp dụng loại phương thức này. Bọn họ sẽ lựa chọn từ trong môn phái ra người có thiên tư, ngộ tính và căn cốt tốt nhất để dốc sức bồi dưỡng. Thiên tử kiêu tử dạng này thường sẽ có rất nhiều sư phụ, tỉ như sư phụ chuyên môn phụ trách giảng giải kiếm pháp, sư phụ phụ trách nhận chiêu, sư phụ phụ trách trình bày các loại kinh nghiệm được tổng kết bởi những đại gia kiếm đạo xưa nay, sư phụ phụ trách chế tạo riêng đan dược củng cố căn cơ cần thiết mỗi ngày, vân vân và vân vân. Thường thường nhân vật được tạo ra từ tình huống này, xuất sư liền là tông sư. Đao Hoàng Diệp Huyền và Khương Bái Ninh chính là sản phẩm của loại "đào tạo" này. Đương nhiên, Doanh Trinh cũng vậy, chỉ có điều hắn chưa từng luyện kiếm mà thôi.
Như vậy trong "Kiếm" dĩ nhiên cũng sẽ phân cao thấp, kiếm thủ bình thường không khỏi sẽ truy cầu phong lợi chi khí có thể thổi tóc tóc đứt, lúc đối địch, binh khí chiếm ưu thế sẽ có thể thu hoạch được hiệu quả cực lớn, thậm chí có thể đền bù thiếu hụt của bản thân, danh kiếm phẩm giai cao một chút, phần lớn sẽ được chế tạo thành từ một chút vật liệu đặc biệt khan hiếm, chém sắt như chém bùn, nhưng lại không mất đi sự nhẹ nhàng. Thậm chí có một ít danh kiếm sử dụng kỹ pháp đặc biệt rèn đúc mà thành, tự thân liền có thể dưỡng khí, linh khí có thể ẩn nấp trong thân kiếm, rèn thân, đúc xương, nuôi dưỡng sự sắt bén của nó. Về phần thần binh chân chính, sẽ có thể cùng chủ nhân tâm linh tương thông, có thể cùng thiên địa cộng minh, linh tự sinh, tính tự thành, ấy là thần,
Bất quá số lượng của loại linh vật này ít đến thương cảm, dù sao danh kiếm thường có mà chú kiếm sư nổi danh thì lại hiếm hoi, cho nên thế nhân miễn cưỡng gom góp ra một danh sách "Thập đại danh kiếm", kì thực bốn kiếm sau cùng và sáu kiếm trước hoàn toàn không cùng một cấp bậc, mà thanh trọng kiếm 【 Địa Hám 】 Khương Bái Ninh thu gom được, phi thường bất hạnh là thuộc về bốn kiếm sau.
Trước mắt Doanh Trinh sẽ không hi vọng xa vời có thể gặp được sáu kiếm trước, đương nhiên, nếu như có thể gặp được, tự nhiên vẫn sẽ muốn đoạt lấy, hắn hiện tại muốn thử xem mình có thể khống chế những kiếm khác như khống chế Thanh Minh kiếm hay không.
Trong mũi hít lấy không khí trong lành và ẩm ướt, Doanh Trinh chậm rãi nhắm hai mắt, thả thần thức lan đến mọi ngõ ngách trên thuyền,
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như trong yên tĩnh vô hạn cho đến khi bắt được một điểm linh tê nọ, kiếm chỉ trong tay áo Doanh Trinh khép lại, nhẹ nhàng điểm một cái,
Trên Phá Lãng hào, ba mươi bốn thanh trường kiếm, đồng thời ra khỏi vỏ. . .